SÓNG GIÓ CUỘC ĐỜI

– Ôi thôi, tiền lại đút tận trong ba lô rồi, cô đợi em một lát ạ… – một thằng tân sv đứng cạnh tôi vẫn loay hoay để lấy tiền lẻ mua bộ tài liệu nội quy và quy định nhà trường.

Bạn đang xem: Sóng gió cuộc đời

– Tôi: Đây cô ơi, em giữ hộ hộ bạn luôn.

– Oh, thôi đây… tôi tìm đây rồi. Ờ… vậy cảm ơn ông nhé… Oh, cùng khoa luôn luôn à!!!

Vậy là tất cả duyên chạm chán được ngay lập tức một thằng cùng khoa trong thời gian ngày làm giấy tờ thủ tục nhập học, 2 thằng mau lẹ bắt chuyện làm cho quen tại tiệm căng – tin trong trường.

– Tôi thương hiệu Xuân, ông thương hiệu gì??

– Tôi: Uh, Tuấn.

– Xuân: dưới tỉnh đúng không, tìm được chỗ trọ chưa? khu vực tôi đang tại 1 mình, chống khép bí mật đây.

– Tôi: Tôi vẫn đã tìm… vị trí ông giá cả thế nào… Ở nơi nào vậy..??

Sau cuộc chạm mặt gỡ và làm cho quen lập tức tôi lập cập dọn về ở cùng thằng Xuân luôn. 2 thằng mới chạm mặt nhưng cảm nhận về nhau nói theo cách khác là tương đối tốt. Thẳng thắn, dứt khoát và không lươn lẹo, vậy là đủ để chơi và sống thông thường với nhau rồi. Còn sinh hoạt với nhau được dài ngắn bao lâu thì còn tùy vào tương lai và thực chất thật của mỗi thằng.

Một tháng nhập ngôi trường nói phổ biến là chẳng bao gồm gì để nói, ròng chảy suốt một tháng 9 trôi qua chỉ toàn ngồi nghe chém mấy cái đại nhiều loại về nội quy quy chế nhà trường, bao gồm trị bội nghịch động, rặt toàn mấy trang bị hại não, vô chức năng với bạn dạng thân tôi và… các đứa tân sv khác.

– Tôi: làm cho điếu mày… đây.

Xem thêm: Cẩm Nang Của Ned - Xem Phim Trọn Bộ

– Xuân: Uh… đại học đéo gì học chán như con kẹc. Biết cố gắng ở bà bầu nhà vừa tìm tiền vừa được chơi.

– Tôi: Trông vào chiếc quán karaoke công ty mày thì chục năm nữa là thuộc chứ gì. Làm chủ phức tạp lại bắt buộc tay to, đéo biết đơn vị mày như như thế nào chứ bên dưới tao các quán được 5, 6 năm là nghỉ rồi.

– Xuân: Ờ, công ty tao làm cũng bình thường, lãi cũng được so với thực trạng chung mà dưới tao nó vắng phải vậy… mi nói đúng đấy, các cụ già tao cũng chả khẩn thiết lắm đâu, giờ làm cho để kiếm cho tao sau này là chính thôi.

– Tôi: Sướng… nhỏ một!!!

– Xuân: Ra trường dứt nếu ưng ý thì về dưới kia làm cho cùng tao. Gì chứ về dưới…

– Tôi: Về làm cho tình hả mày, hehe… đéo sao đâu, tao cũng thân quen rồi, mà tao còn quê tao nữa, ko ở bên trên này thì tao cũng về bên dưới đấy.

– Xuân: Ừ… còn đơn vị mày sinh hoạt đấy nữa nhỉ… Hôm về gửi tao ra chiêu mộ thăm công ty mày…

– Tôi: Ừ… thôi vào điểm danh đi.

Thằng Xuân này nhà bé một cũng là dân tỉnh giấc Bắc như tôi, bên nó có tác dụng món karaoke phải cũng kha khá khá giả. Nói chung là một trong những thằng chơi được, cực nhọc ở như tôi mà chỉ sau có hơn một tháng sinh hoạt thông thường cũng cảm giác quý nó. Cùng với nó dĩ nhiên cũng vậy, cái cảm tình qua lại phần lớn có được từ dòng tính trực tiếp thắn, nhoáng thỉnh và biết điều cùng với nhau.

Nói qua 1 chút về loại trường tôi sẽ theo học, đó là một trường thuộc bên kinh tế, nói chung cũng rất được xếp vào dạng đứng đầu đầu của ngành. Lớp của mình có tất cả hơn 50 sinh viên, nhiều phần cũng số đông là dân tỉnh từ khắp những nơi trên phần lớn miền quốc gia dạt về, nhét chung vào một chỗ rồi quan niệm thành một chiếc lớp. Lên đại học rồi, trưởng thành và cứng cáp hơn rồi, gồm nên chăng là cần cởi mở với cuộc đời hơn. Nếu cấp 3 chỉ học tập với một mục đích duy tuyệt nhất là ngồi được vào đây. Giờ đồng hồ ngồi được bên trên ghế giảng mặt đường rồi thì mục đích không còn đơn thuần chỉ là học để lấy điểm số nữa, quan trọng là học tập để sau này biết bài toán mà làm, biết nhìn bạn mà cư xử.

Hajzzz, phải tái hòa nhập thôi, thừa khứ đang qua được 3 năm rồi, loại nơi lưu dấu hầu như hình hình ảnh đau yêu mến ấy đã và đang tạm thời trôi xa. Thiết yếu cứ luôn sống mãi với nỗi dằn vặt ám thị kia được, gia đình mình ở trên cao vững chắc cũng không mong muốn mình sinh sống một cuộc đời như vậy. Một mảnh đất mới, một ngôi trường new và một bọn với những cá thể mới, trưởng thành hơn. Tôi cũng đề xuất trút bỏ dần cái vỏ quấn vô cảm cùng trốn kị cuộc đời bấy lâu nay thôi… cuộc sống đời thường luôn luôn luôn tiếp diễn và hy vọng sống được, sống xuất sắc thì tôi đề nghị tự thay đổi mình… quay trở lại với con người năng động, đầy hoạt bát như trước kia??? trong thâm tâm tôi một phần cũng ý muốn như vậy… nhưng chắc là phải yêu cầu thêm một khoảng thời hạn nữa…

Lớp tôi có thể coi là tương đối đồng đều về mặt giới tính, âm dương dao động 50/50, nam hơn được 2 thằng coi như không xứng đáng kể. Mà cái lớp ở trong ngành đứng top này thì bên cạnh đó con cái nhiều phần cũng đa số thuộc những gia đình có điều kiện, có cơ bao gồm thế thì phải. Sinh viên đéo gì toàn tay ga đắt tiền với xài iphone đời new nhất, đàn bà thì xúng xính túi xách tay bóng bẩy, nam nhi thì đồng hồ đeo chóe chọe, quần áo, tóc tai nói chung đẹp với sành điệu. Vô chị em đúng cái tập thể cục bộ loại cơ to nỗ lực này tôi cũng thấy… tuyệt hay vì như vô tình mình ko cần làm những gì thì cũng gần như là là trong số những nhân tố “đặc biệt” tuyệt nhất của lớp vì… éo giàu. Trên phông dưới bò toàn thứ hàng chợ, giày da khiêu vũ từ Đ. Anh, casio g – shock mua cũ đã bội bạc phếch, chạy wave thái còi – loại xe thân thiện mà ngày xưa mẹ thường chở tôi đi học thêm.

À… cơ mà dòng lớp này trông tuy nhiên học thọ thì thấy dường như cũng chưa tới nỗi nào. Không cảm xúc thấy có một sự tẩy chay hay “tách biệt” nào trong thể hiện thái độ và hành động thường ngày giữa các thành viên với nhau. Lớp cũng khá chuyên cần và bầy cán bộ cũng có thể có cái tâm liên minh các cá nhân lại thành một bằng hữu đoàn kết. Cũng có vài đứa đùa được, làm chúng ta được. Phụ nữ nhiều đứa xinh, ngon, quan sát cũng thích. Con trai nhiều thằng phong độ, tài lẻ trông cũng hay… Lớp new của tôi nó thú vị, mớ lạ và độc đáo như vắt thật hay là do… một phần nào đó trong con tín đồ tôi sẽ dần gồm sự biến đổi chuyển… Thấy có tình cảm với loại lớp này, cái môi trường xung quanh này hơn rồi đấy… kiếm tìm thêm bạn thôi nào…