03 tiểu thuyết về tình yêu đơn phương xúc động bạn không nên bỏ qua

(bephongngoaidon.com - gia nhập viết bài cho tập truyện ngắn "Ai cũng có thể có một chuyện tình để nhớ")

Người đàn bà của tôi, em không yêu tôi. Người đàn ông em yêu là một trong những cậu nhỏ bé bằng tuổi, cậu nhỏ xíu hay ho mà các lần nhắc tên mắt em lại hấp háy cười.

Bạn đang xem: 03 tiểu thuyết về tình yêu đơn phương xúc động bạn không nên bỏ qua

***

Chiều mưa...

Em là đứa đàn bà kì lạ, khó hiểu nhưng có vẻ chính mẫu kì lạ, cực nhọc hiểu địa điểm em khiến trái tim tôi lạc nhịp vào cái ngày đầu tiên ấy...

Tôi gặp gỡ em một chiều mưa rơi ân hận hả, mưa cuối mùa nặng trĩu hạt và lạnh buốt. Một đứa con trai như tôi cũng buộc phải so vai vị lạnh. Đứng trong hiên quan sát mưa rơi, chẳng có vẻ như gì là thú vui cả, phiền phức nữa là đằng khác, vậy cơ mà em cứ chú ý - như thể mưa có nào đấy rất tuyệt ho. Em nhỏ dại bé trong chiếc áo khoác to sụ, và phải chăng vì thế em mong mỏi manh rộng trong mắt tôi. Đôi bàn tay em khẽ vươn ra ngoài ban công. Mưa cuối mùa đông đảo ngày không gió, mưa không hắt trên lối về. Đôi ngươi em khẽ nhắm lại như đang cảm giác điều nào đó thật dịu nhàng, cùng bình yên. Tôi không hiểu nhiều cái lạnh lẽo nao lòng ấy gồm gì lôi cuốn mà một cô bé như em lại say sưa vào mưa như thế.

Bỗng em quay về phía tôi, tôi không biết nên làm cái gi lúc này, vậy yêu cầu đành đứng nhìn em cười:

- Mưa tất cả gì xuất xắc ho thay em? - Tôi không hiểu biết nhiều mình mang đâu ra gan dạ để bắt chuyện cùng với em.

- tình nhân thì có đủ cuốn hút để ngắm nhìn mãi không anh? - Em không trả lời tôi, nỗ lực vào đó là một thắc mắc vu vơ...

Mắt em hấp háy cười, tôi biết tôi vẫn lạc vào nơi nào đó trong chiều mưa - tất cả em - trái tim tôi lệch nhịp.

*

Em - thiếu nữ tôi yêu...

Em là 1 trong những đứa đàn bà thích mưa. Do em lãng mạn, mơ mộng và mưa cũng mơ mộng, thơ mộng chẳng không giống em là mấy... Không ít lần em gửi tay ra ô của sổ hứng lấy phần nhiều giọt mưa đầu mùa đã tí tách, tí bóc tách rơi - vui nhộn và hồn nhiên như cái tuổi 17 của em vậy. Em khẽ mỉm cười, hai con mắt em trong xanh như khoảng tầm trời xanh xung quanh kia đã được mưa gội sạch. Một cảm xúc - dòng mùi vị khờ khạo của cảm hứng đầu đời đã phát sinh trong em... Cùng em có muốn người ta dành một tình cảm đặc biệt quan trọng cho mình y hệt như trong trái tim em lúc này, tín đồ ta cũng đặc biệt như vậy. Khi ấy em thấy mưa có nào đấy hay hay. Em đam mê ngắm mưa rất nhiều chiều tung học.

Sau này lúc thân nhau hơn, em hay trầm ngâm với tôi rằng: "Con gái hình thành vốn dĩ đang gắn cùng với mưa vì đàn bà mơ mộng, giỏi suy tư, tốt ngẫm ngợi cùng mưa với thứ âm thanh rơi trong không gian gần gụi, vào khoảng thời hạn chẳng thể nào gặp mặt lại - là phút chốc giao mùa bất chợt, là giây phút bình im về mang lại nhà hay loại thời khắc phân tách tay... Vớ cả, tất cả nghiễm nhiên đổi thay nhân tố dễ dàng để cảm giác nảy sinh, không thôi khiến con người ta suy nghĩ ngợi, trầm tư mà con gái lại chính là KẺ giỏi NGHĨ NGỢI VÀ TRẦM TƯ. Đôi lúc tự hỏi tại sao lại như thế, và rồi xong xuôi một chuỗi lâu năm suy luận, ta ưng ý với câu vấn đáp "Vì phụ nữ sinh ra vốn là như thế..."

Tôi cũng chỉ biết cười cợt xòa vì chưng cái quan tâm đến già dặn gồm vẻ trẻ em của em...

17 tuổi lẽ ra em đề nghị cười những hơn, đùa nhiều hơn, phá phách một tí, đậm cá tính một tí mặc dù vậy em của tớ trông thời gian nào cũng bí ẩn và các suy nghĩ. Đôi đôi mắt em trong ngần tuy nhiên sao hun hút quá, tôi rất có thể đọc được trong ánh nâu êm ấm nơi em chút ngẫm ngợi, chút vu vơ nhưng không thể nào giải thích được vẻ lạnh lùng thu hút ở ngời con gái tôi trót yêu thầm. Em tôi mong muốn manh là vậy mà cũng cứng cỏi là thế. Em tôi nhỏ bé với trái tim nhạy bén trước mọi lay động dù là nhỏ dại nhất của các cơn mưa, mặc dù vậy tâm hồn em có không ít trắc ẩn mà đôi khi tôi thắc mắc một cô gái như em còn bao nhiêu kín trong cuộc sống mình.

Người nam nhi em yêu...

Người phụ nữ của tôi, em không yêu tôi. Người nam nhi em yêu là một cậu bé bằng tuổi, cậu bé hay ho mà mỗi lần nhắc tên mắt em lại hấp háy cười.

Cảm xúc quãng đời đầu của em hoàn hảo tinh khôi với trong lành như giọt sương sớm đọng trên cành lá. Em của tớ mộng mơ là thế, và có lẽ tình yêu của em cũng rất được vẽ nên là sắc màu ngọt ngào, ko chút nghi ngờ. Em tôi yêu-tôi lần khần có nên gọi đó là tình yêu, bởi vì em còn ngu ngơ lắm.

"Đi mặt cậu ấy, em lo âu, đôi bàn tay em cứ nắm chặt vào nhau, môi mấp trang bị chẳng thành lời...

Đi bên đồng đội ríu rít như con chim chích kính chào hè rực nắng...

Em vơi dàng, em nhẹ nhàng như làn sương sớm mỏng mảnh manh bên cậu ấy...

Còn mặt anh, em trẻ em con, em mít ướt, em tiện lợi bị tổn thương...

Em nói em thích mưa, mưa gột rửa đều nỗi bi thảm trong em...

Em cũng nheo mắt cười cợt rằng anh là nắng bên em, còn cậu ấy là gió thỏi tắt thở em...

Nắng nhàn hạ nhạt, lúc nào cũng bên em vỗ về...

Xem thêm: Nam Diễn Viên Hong Kong Qua Đời, Diễn Viên Hong Kong

Nhưng gió làm cho em khẽ cười hầu như ngày gió đén, gió thật khó nắm bắt và em thấy gió có không ít thứ giỏi ho..."

Ấy vậy mà... Cơn gió ấy làm em tôi khóc các quá, tựa như các chiều mưa rả rích mãi ko thôi. Tôi không nhìn thấy em khóc, càng quan trọng đến mặt em thời điểm này. Thiếu nữ tôi yêu, em vượt dỗi muốn manh. Tình yêu quãng đời đầu của em đẹp nhất như tia nắng mùa đông nóng áp, thứ ánh nắng "nhàn nhạt" tuy nhiên lúc nào cũng đong đầy sự thanh khiết cùng trong lành. Có chăng, bao gồm chăng đông quá giá buốt giá, mưa quá lanh tanh khiến trái tim vốn dĩ mỏng manh manh của em tự dưng co thắt vì chưng ngột ngạt. Em tôi, em tinh tế cảm, em giỏi suy tư, mọi điều từng có tác dụng em đặc biệt quan trọng trong tôi dẫu vậy sao giờ đồng hồ tôi ghét thừa đỗi.

Tôi ghét đứa con gái nhạy cảm như em quá dễ dẫn đến tổn thương, không có khả năng tự vệ.

Tôi ghét đứa đàn bà hay suy bốn ngẫm ngợi như em dễ buồn, dễ bị tác động bởi thứ xúc cảm tiêu cực không nên có.

Tôi ghét đứa con gái nhỏ tuổi bé, nhỏ nhom giỏi khóc nhè như em, nước mắt của em làm tim tôi lạc nhịp. Một chút đau, một ít buồn, một ít ghen, một chút hờn, và dòng tình yêu vô vọng trong tôi...tất cả đang vây lấy tôi.

Tôi ghét cái mỏng dính manh địa điểm em khiến tôi cơ hội nào vẫn muốn bảo vệ.

Tôi ghét cô gái của tôi như thế sao? Tôi hoàn toàn có thể ghét em như thế sao?

*

Những lúc lòng em ngổn ngang các suy nghĩ, em lại nhắn tin đến tôi. Có lẽ rằng điều đó đang trở thành thói quen của cô nàng 17 tuổi đã-một-lần-bị-tổn-thương ấy. Em gọi smartphone cho tôi mỗi lúc "bỗng dưng" em thấy buồn. Với rồi em sẽ hát mang đến tôi nghe một đoạn, một đoạn em thích cơ mà lại khiến tim tôi nhức buốt:

"Đã có lúc em ước phải chi không nên yêu anh

Để bây giờ em yêu cầu xa anh .. Cần ôm nỗi nhớ

Người như mây gió phía cuối chân trời.

Nỡ quên đi mau phần nhiều lời

Lời hứa đang mãi em ở trong tâm địa đã quên rồi

Anh đã không còn nhớ đến em..."

Tôi nghe giờ đồng hồ em – cô gái bé nhỏ tuổi của tôi-em đã khóc, nước đôi mắt em vẫn rơi, ướt nhòe đôi mắt nâu vào trẻo tôi yêu, ướt đầm đôi má hồng tôi thầm thương, với ướt cả nhỏ tim đang yêu thương ớt run lên địa điểm em. Cùng em cũng có thể có nghe chăng tiếng con tim tôi đang lặng đi như vậy nào...

Em bảo em ghét mưa, em không thể yêu mưa nữa. Mưa làm cho em thấy quá rét lẽo, thừa cô đơn. Em đã từng xòe tay ngắm hồ hết giọt mưa dancing nhót. Em đã từng có lần đi vào mưa suốt tuyến đường từ trường về công ty cùng chiếc ô hồng color nắng. Em đã từng có lần kể mang lại tôi nghe về những trận mưa rào ngày hạ, những trận mưa bụi ngày thu với cả cái lất phất réo rắt của một chiều mưa mùa đông cuốn hút em cầm cố nào. Em của tôi, em tôi ghét mưa được sao? Em hòa tâm hồn vào mưa, nếm trải toàn bộ cái buốt giá len lỏi sâu thẳm từ những giọt vô tình lộp độp trên vai em, tóc em, trên đôi mắt đã sưng bởi khóc quá nhiều. Nước đôi mắt em rơi, lạnh hổi, chảy nhiều năm trên đôi gò má đang trắng bệch vì lạnh. Đơn giản bởi vì đi trong mưa, không có ai thấy em khóc, không có bất kì ai thấy nước mắt em, tất cả chăng chỉ mình em sẽ cười chủ yếu mình, và tất cả chăng cũng chỉ tất cả mưa bắt đầu đang khóc thuộc em. Em vẫn thế, cứng đầu bướng bỉnh đến xứng đáng ghét.Không ít tối em vội vùi sâu mình trong cái chăn dày, không có ai thấy em khóc, không người nào biết rằng em tôi vẫn nằm đó rấm rức khóc cho một chuyện tình đã qua. Em vẫn hay khiến người khác đau lòng vì mình như thế. Em tôi còn quá gàn nghếch ở mẫu tuổi 17 lắm mơ mộng của em.

...

Đêm cuối đông.

Em đang thổn thức trước cửa nhà tôi. Phải làm cái gi với em tôi đây? fan em ướt sũng, em lại làm gì thế này hả con nhỏ xíu ngốc?

Em từ hành hạ bạn dạng thân mình nuốm sao?

Em suýt nữa lả tín đồ đi do lạnh. Tôi phải làm sao đây? Chỉ bản thân em nhức thôi sao?

Tôi xốc tín đồ em lại, em liên tục khóc, tôi thấy ghét phần lớn giọt nước mắt vị trí em, tôi ghét đứa con gái mềm yếu hèn tôi vẫn ôm trong lòng. Em vô tình tàn ác với tôi. Sự nhạy bén cảm thường trực của em đâu rồi? Lẽ nào, em chưa lúc nào nhận ra cảm xúc nơi tôi? hợp lý và phải chăng vì Gió quá xuất xắc ho nhưng mà Nắng đã nhạt màu?

- Em đừng gồm khóc trước mặt anh! Anh xin em đấy!

Tiếng em nấc lên nghèn nghẹn.

- Em của anh đâu rồi? Đứa phụ nữ trẻ con, hồn nhiên của anh trước kia đâu rồi? Em khóc rất có thể đưa bạn đó trở trở về bên cạnh em được sao? Em khóc thì người này sẽ lại yêu em giỏi sao? có tác dụng ơn, em tỉnh giấc lại, tỉnh giấc lại đi.

Tôi khó tính lay vai em, đôi bờ vai bé nhỏ dại mà tôi từng hy vọng bảo vệ, từng muốn ôm trọn vào lòng nhằm chở che. Em ngước đôi mắt ngấn nước nhìn tôi, em giá lùng:

- Anh là gì của em? Là chúng ta em? Là anh trai của em? giỏi là tình nhân em? Anh...là gì chứ? Là gì chứ?...

Em đứng dậy, bình tĩnh, bình tâm trong sự vô hồn. Tôi chết lặng, tôi bao gồm là gì của em đâu. Anh trai ư? Tôi đồng ý làm anh trai của em để hoàn toàn có thể quan vai trung phong em, lắng nghe em nhưng không phải băn khoăn lo lắng một ngày em sẽ lặng lẽ âm thầm bước ra khỏi cuộc đời tôi. Ấy đồ vật mà ngay khi này, khi em chạy vào trong trận mưa tăm tối ngoại trừ kia, tôi đã đứng bất lực và cực khổ thế này. Tôi là gì, là gì so với em? Tôi vẫn tuyệt tự hỏi mình như thế. Em vô tình bước vào cuộc sống đơn độc của tôi, gieo vào đó đều nốt tươi sáng trên khung nhạc vốn vô số âm trầm bi quan bã. Và giờ, em bước tiến mà cấm đoán tôi cơ hội níu kéo, không có thời cơ nói thật lòng mình. Tôi tất yêu trách em, càng cần thiết trách người nam nhi làm em khóc. Có chăng thời cơ vụt qua tay là do tôi không cam đảm gắng lấy... Bao gồm chăng tình yêu 1-1 phương của mình đã vừa chết lặng vì chưng sự nhút nhát địa điểm tôi...

*

Không gian cũ

Trời lại không nguôi thổn thức cùng với những cơn mưa dài lê thê, một đêm lạnh se sắt. Đứng quan sát mưa rơi chỗ mái hiên lớp học, tôi nhớ em cồn cào. 2 năm về trước, tôi gặp em cũng chính nơi đây. Loại khoảnh xung khắc trái tim tôi ngẩn ngơ lệch nhịp, chiếc khoảnh khắc thiếu nữ bé nhỏ tôi yêu phi vào cuộc đời tôi. Em vẫn luôn luôn là tình yêu chỗ tôi. Tôi nợ em một lời tỏ tình, tôi nợ em một bờ vai, tôi nợ em một vòng tay, một chiếc ôm, nợ em phần đa yêu yêu đương lẽ ra tôi bắt buộc trao em-người phụ nữ tôi yêu.

- người yêu thì bao gồm đủ thu hút để ngắm nhìn và thưởng thức mãi không anh?

Giọng nói nóng áp, trong veo ấy bao thọ tôi đã không được nghe. Dáng vẻ người nhỏ dại nhắn ấy bao lâu rồi tôi không trông thấy. Em sẽ đứng trước mắt tôi, chiếc áo khoác bên ngoài to sụ-em bé dại bé, chiếc ô màu sắc hồng vắt trên tay và dáng người nhỏ dại nhắn, hai con mắt nâu của em lại đang hấp háy cười-với tôi.

- người yêu thì có đủ cuốn hút để ngắm nhìn và thưởng thức mãi không anh? Em tôi lại cá tính hỏi vu vơ như thế.

Em chạy tới, len song tay nhỏ dại nhắn bao phủ lấy tôi. Con tim tôi lại chuệch choạc vì chưng em nữa rồi.

Nhật kí ngày...tháng...năm...

Nhật kí của cô nàng 17 tuổi

Ngày ấy em hoảng sợ trước anh, ngày xưa em vờ vu vơ hỏi anh chỉ nên em đậy đi nhịp tim em lệch lạc. Phút giây anh quan sát em, em biết cảm xúc nơi trái tim em là thật. Nhưng nguyên nhân ngày em nói có người yêu em, anh không níu lấy tay em? nguyên nhân anh không mắng em vì em ngốc nghếch như thế? Em khóc chẳng nên vì người ấy quăng quật em đi, em khóc vì cái đứa độ ẩm ương như em lại đang làm thương tổn người đang yêu thương mình. Cậu ấy không có lỗi, tình yêu làm cái gi có lỗi, bao gồm chăng tại con người ta không là duyên là phận mà lại thôi. Em rời khỏi anh để hiểu được em ghi nhớ anh cầm cố nào. Em chọn lựa cách rời xa anh nhằm em biết với em, anh đặc biệt ra sao. Anh nói em lẩn thẩn nghếch. Là anh dại nghếch tuyệt tại em dại nghếch khi anh mãi chẳng nhận ra tình cảm khu vực em?

Tôi ôm em vào lòng, ôm cái dáng hình niềm nở ngày nào. Là em của mình hay sao?

Em lại vờ giận dỗi:

- không tồn tại gì nhằm nói cùng với em à anh trai ngốc?

- không phải anh trai!

- Chứ là gì? - Em vẫn bướng bỉnh hếch chiếc mũi chẳng cao mấy vặn vẹo vẹo hỏi lại tôi.