Truyện Ngắn 18 Bán Trinh

Tôi thoát thoát ra khỏi bàn tay nhơ bẩn nhếch của Long, thoát ra cái mùi kinh tởm trên con tín đồ ấy. Tôi nhớ hoài sự cuồng nộ của Minh dành cho kẻ ấy, cái gương mặt của hắn vẫn phì phèo điếu thuốc, nhả sương đầy phòng, kèm theo khẩu ca chưa khi nào khốn nàn hơn: "nó xong đời rồi".

Bạn đang xem: Truyện ngắn 18 bán trinh

***

Dòng nước chảy lâu năm lai láng xung quanh đường, tuôn từng mặt hàng lắc léo trên khung cửa ngõ kính. Cơn mưa hối hả, mịt mù cùng xa xăm. Nơi góc bé dại căn phòng, tôi co ro một trong những nghĩ suy vẫn là vụn vặt, đời thường. Tôi vẫn đủ gan góc để nghe giờ mưa rả rích mặt tai, êm đềm và dữ dội, như đang thổn thức trong lòng một biện pháp âm vang mãnh liệt.

*

Hơi thở lăn lâu năm theo từng làn sương thuốc mỏng dính manh, đột nhiên tan mất vào không khí lạnh lẽo, đầy cô độc. Tôi vẫn nhớ bài xích học, biết dối mình để thứ tha đều lỗi lầm.

Phòng support của tôi nằm bon chen giữa những gian hàng đắt đỏ. Tập nập kẻ đến tín đồ đi, nhìn vào cứ như thể tôi là một chuyên viên tư vấn nổi tiếng, bạn nào đến đó cũng đảo mắt tới lui rồi dựng xe cộ vào ngay khía cạnh tiền trước văn phòng và công sở của tôi.

Có đa số thứ xung quanh hấp dẫn họ hơn là ngồi nghe tôi tư vấn những điều vớ vẩn về gia đình, tình yêu giỏi thỉnh phảng phất khách của mình cũng là bệnh nhân tâm thần. Tốt đại loại việc ném tiền ra nhằm tôi tư vấn thì với số chi phí đó đàn xã hội đen cũng giải quyết thay họ việc gia đình, mau lẹ mà hiệu quả.

Tôi chẳng khi nào quan trọng điểm đến việc không ít người vẫn hay giành giật nhau một chổ dựng xe ngay trước công sở mà không phải là khách hàng của mình.

Ngồi trong văn phòng và công sở của thiết yếu mình, mặc đơn giản dễ dàng một loại áo sơ mi trắng với mẫu quần tây đen, tôi thấy bản thân ngây thơ và trẻ đần độn biết nhường nhịn nào, chú ý lên cái biển phòng tứ vấn tâm lý Dạ Linh chỉ với treo mang đến vui, thỏa đôi mắt nhìn kết quả đó của mình, thời đại này tự mọi người vẫn giải quyết được mọi chuyện.

Anh Minh tình nhân của tôi hiện tại tại, thời gian nào cũng bực bội vì các lần đến thăm tôi đều không tồn tại chỗ nhằm xe, anh hay bào chữa nhau với khá nhiều người và dọn sạch sẽ văn phòng góp tôi. Tôi vẫn hay đùa trêu ghẹo với anh: "Hay anh cũng như họ, qua mặt ấy mà lại xem vàng, coi đô la, văn phòng công sở em là nơi giữ xe pháo mà. Anh nghe em support hoài anh không thấy mình cũng rất có thể điên lên sao".

*

Có lẽ vì, rất nhiều lần, người tiêu dùng của tôi không được bình thường, bị ông xã "bỏ" từ trên lầu 3 xuống, bị tâm thần rồi cứ đến tôi xin bốn vấn, phải làm cái gi khi bị chồng bỏ(!). Làm nghề tư vấn như tôi nghe được rất nhiều mảnh đời, phát âm được nhiều để ý đến khác nhau, share những u uất của các bà vợ, ông chồng.

Thế nhưng chuyện của tớ thì không xử lý được. Anh Minh vẫn thường giải cứu cho tôi một trong những lúc có người tiêu dùng không bình thường, thỉnh thoảng anh gắng tôi tư vấn, số đông gì anh nói thường cực kỳ hay. Bởi vì đã một lần, tôi là người tiêu dùng của anh.

Khi lưu giữ lại, này vẫn là nỗi nhức không khi nào phai mờ trong tim trí của tôi. Nó ám hình ảnh tôi từng đêm, dày vò tôi, ngày đó tôi như nhỏ thú hoang lang thang khắp nơi, bất buộc phải đời. Không có anh, có lẽ đã không hề tôi.

Vào một đêm trận mưa rào rích lên từng đợt ớn lạnh. Tôi ở cạnh Long, fan tình ngày ấy của tớ cũng chính là bạn bè của Minh. Minh âm thầm yêu tôi, tôi biết, nhiều chàng trai không giống cũng yêu thương tôi, tôi những biết nhưng lại tôi lại chọn đi chơi cùng Long, người bầy ông đủ tư cách đi cùng tôi đến các nơi sang trọng.

Tôi đẹp, tóc nhiều năm xoăn lượn, cao như tín đồ mẫu, dáng nhỏ nhắn gọn, theo như giải pháp gọi "điện nước đầy đủ", tôi là người đẹp nhất và tôi bao gồm quyền chọn lựa tình yêu đến mình. Tôi kêu ngạo, tạo nên hóa đã ban mang lại tôi cái quyền đó. Hai cửa hàng chúng tôi ngồi cạnh nhau trong cái taxi băng qua phần đường heo hút với vắng lặng.

Con đường trắng xóa trong cơn dông hòa cùng ánh đèn sáng vàng chói lọi của màn đêm. Tôi run người lên từng cơn, chợt 1 bàn tay để lên trên đùi tôi, cảm xúc thân thân quen giờ đột lạ lẵm, khiến cho tôi đơ mình với lo lắng.Tôi hiểu được anh ấy đang chẳng làm cho vậy trường hợp tôi chưa mang đến phép, tay anh lướt dài lên domain authority thịt tôi, nóng áp, rạo rực có tác dụng tôi ko thốt lên được lời nào. Mùi khá men cay đang nồng bạn nữ và cháy phỏng thêm, tôi biết bản thân không dừng lại được.

*

Tôi hotline Long là fan tình của mình chứ thật ra, tình cảm tôi giành riêng cho anh ấy không đủ lớn, cùng với Long, tôi đùa cợt nhiều hơn nữa là yêu. Nghịch lý thay đấy lại là một màn đùa chọc ghẹo ngoạn mục, tôi trở thành bé mồi của Long khi nào không biết. Hắn ghi hình, quay phim tôi, sự thô bỉ đấy chẳng sao tả được.

Hắn đã win và ngẩn cao mặt nhưng mà vênh váo với bạn bè, kệch cởm, cười cợt vào mặt tôi mà nói: "nó chẳng là gì cả".

Tôi đang cố dính lấy bất cứ vật gì dịp ấy, bàn tay tôi gồng lên mạnh bạo và rồi đột nhiên buông tay ra, tôi thả lỏng toàn thân, tôi nghe mình không thở được nữa. Bất chợt, Minh ghì chặt mang tôi, anh lấy hết mẫu khăn này đến chiếc khăn khác đắp lên da thịt trần truồng của tôi. Giờ đồng hồ khóc của mình cứ dài cùng dai dẵng.

Trên tấm ga trãi giường trắng tinh giờ đã không còn vẹn nguyên vì chưng một color nhem nhuốc, kinh khủng khiếp và đáng sợ.

Tôi thoát thoát ra khỏi bàn tay dơ nhếch của Long, thoát ra chiếc mùi kinh tởm trên con fan ấy. Tôi ghi nhớ hoài sự cuồng nộ của Minh dành cho kẻ ấy, cái khuôn mặt của hắn vẫn phì phèo điếu thuốc, nhả khói đầy phòng, kèm theo lời nói chưa bao giờ khốn nàn hơn: "nó xong xuôi đời rồi".

Vài ngày sau đó, Minh liên tục đến mặt tôi, anh không đủ can đảm chạm vào tín đồ tôi, anh né tránh mọi hành động chạm vào tôi, đứng ngay gần tôi anh lúng túng, anh sợ chạm vào nỗi đau đang giày vò vào tôi. Anh khiến cho tôi nhận ra sai lầm lớn số 1 của mình chính là sự kiêu ngạo, dòng quyền phán xét mọi fan bằng ánh mắt chói lọi, cái nhìn ai ai cũng thấp hơn mình về vớ cả.

Sau mọi va vấp ấy, tôi thanh thản trong an yên và không ai cạnh tôi kế bên anh.Rồi bất ngờ, anh ngỏ lời yêu tôi. Năm năm sau cuối với nỗi đau, tôi gật đầu làm fan tình của anh. Anh điềm nhiên, bạo dạn mẽ, bỏ qua những vụn ngây ngô ngày trẻ con của tôi.

*

Đôi đôi mắt tôi cay cũng có tác dụng anh nhói lòng, call điện tôi không nhích máy, anh như kẻ điên lượn mọi chỗ lùng sục, một ngày không chạm mặt tôi, anh trắng tối ngắm tôi qua bức ảnh. Tôi ban đầu biết niềm hạnh phúc là gì khi ở cạnh anh, dẫu vậy càng ngay sát anh tôi thấy bản thân càng bao gồm lỗi vày không thể cho anh vớ cả...

Ngày chúng tôi cưới nhau, anh hạnh phúc, tôi lại thấy mình có lỗi. Nỗi đau rất lâu rồi cứ trở lại đánh thức tôi, tôi luồn thân người vào anh, trốn kiêng và ước xin được đậy chở.

- Anh sao vậy?

- không có gì đâu em.

Đôi mắt anh, khuôn mặt anh ám ảnh tôi vào tận giấc chiêm bao. Nằm trong khoảng tay anh, lúc hai khung người là một, ghì chặt vào nhau, tôi khẽ thì thào những âm thanh hoang lạc. Anh buông người, quan sát chằm vào tôi, đôi mắt sắc lẹm như dí thẳng vào mắt tôi một nỗi đau vô tận. Anh cũng tương tự tôi, đang nhớ về ngày xưa...

Xem thêm: Thần Bài Ma Cao 2 - Phim Sòng Bạc Ma Cao 2

Chúng tôi luôn luôn cạnh nhau vào số đông cơn mưa. Ồn ào nhưng lại tĩnh lặng. Còn tôi thì sợ hầu hết ngày mưa, nỗi ám hình ảnh ấy, sự thất đảm ấy luôn luôn làm tôi cần rùn mình như có một bàn tay vô hình bỏ lên thân thể tôi nhưng mà không báo trước.

nuốm nhưng, anh lại bảo, anh thích các ngày mưa. Lần này, anh làm tôi vô cùng đau từ những chiếc ôm chặt, cào cấu tôi, đến các chiếc đai nghiến từ ánh mắt nghe nhói lòng. Tôi đọc được nỗi đau của anh.

- Anh đang xem xét điều gì? Xin hãy nói với em.

- Em định tư vấn cho anh sao? Em làm được không?

Giọt nước mắt tôi rơi, anh giả vờ không thấy. Anh ngồi dậy, hút một điếu thuốc, tỏa ra hầu như làn sương u ám, mùi hương thuốc có tác dụng tôi ngột ngạt, anh vẫn điềm nhiên nghe mưa....nhìn khói thuốc với đai nghiến. Chưa lúc nào anh để tôi đề xuất hít lấy chiếc mùi khói thuốc ám ảnh ấy.Tôi rùn mình vị mưa rét mướt cứ ào ạt tuôn rơi ngay lúc đã ngồi cạnh anh.

*

Anh lật lại phần lớn bức ảnh ngày trước của tôi. Một niềm trường đoản cú hào hồi trước cho bất cứ chàng trai nào đứng cạnh tôi. Tôi xinh đẹp với giàu có. Trong không ít bức ảnh vắng khía cạnh anh. Tôi cho gần anh, hôn dịu lên vành tai anh. Tôi thì thào: "cảm ơn anh".

Ánh mắt anh nhìn tôi ko chớp, ko lời nào, anh đẩy tôi xuống giường. Anh hành động như một nhỏ thú hoang, gào thét. Đôi mắt anh quan sát thẳng vào tôi, sắn bén và dữ dội như muốn nuốt lấy nhỏ mồi. Tôi lặng yên, nước mắt rơi, nuốt nước bọt bong bóng vào trong, rồi nhắm nghiền đôi mắt lại. Anh ngồi dậy, hút điếu thuốc, anh nói chuyện rất nhỏ: "Tại sao?".

Một bạn khách ngồi đợi ở văn phòng công sở của tôi. Một cô gái trẻ, quý phái trọng, thấy tôi cô ấy cười cùng thổi ra một làn sương thuốc mỏng mảnh manh.

- Cô là Dạ Linh?!

- Dạ vâng. Là tôi đây. Cô đến đây để bốn vấn?!

- Không! Tôi đến để cho cô biết một điều.

Tôi mong chờ trong yên ổn lặng. Cô gái tiến cho bàn làm việc của tôi, nỗ lực cây viết lên, viết vào trang giấy trắng mấy cái nghệch ngoạch.

- bây chừ đến lượt cô tự tứ vấn cho bản thân rồi đấy.

- Cô là ai? - Tôi tất tả hỏi.

Người đàn bà ấy mỉm cười và quan sát vào đôi mắt tôi, lại một làn khói thuốc cất cánh vào phương diện tôi: "Hãy học ở tôi".

Như một giấc mơ. Tôi chao đảo cõi lòng, bọn ông vẫn íích kỉ như nhau. Tôi nhận ra sự thay đổi từ anh ngay mẫu lần anh đai nghiến chú ý tôi.

*

Nỗi ám hình ảnh ngày xưa vượt lớn so với hai bọn chúng tôi. Anh đang quá yêu tôi buộc phải không muốn ngẫu nhiên ai chạm vào thân thể của tôi, thân thể người bà xã đầy kiêu hãnh của anh.

Tôi khoát lên người một cỗ váy màu đỏ, tóc cắt ngắn, nhuộm màu phân tử dẻ, tô son môi màu black bóng, lung linh kim tuyến, móng tay với móng chân tôi cũng hầu hết sơn màu đen. Đeo hoa tai dài, mang túi xách màu đen sang trọng, diện một đôi giày cao mười phân red color xẫm được đính bằng những phân tử đá tủ lánh. Tôi thấy thấp thoáng hình ảnh Dạ Linh của ngày xưa, xinh đẹp với giàu có.

Theo tờ địa chỉ mà cô nàng ấy đưa, tôi cho nơi, gõ cữa.

- Cô bắt buộc gì? - Một bé mụ cũng lạ lùng chẳng khác gì tôi.

- Tôi ao ước bán trinh. - sắc mặt tôi ko chút núm đổi.

Ánh đôi mắt mụ ta chú ý tôi từ bên trên xuống bên dưới không chút nghi ngờ: "Có đề xuất phải phong cách như nỗ lực không?". Một cuộc sắp xếp, chắp nối gọn gàng gàng. Tôi cung cấp trinh mang lại chính ck của mình. Tôi ung dung, bước vào căn phòng để đón đợi người bầy ông ấy. Tôi nhàn hạ hút một khá thuốc dài.

Thì ra, đây là bài học tập mà ck tôi chưa khi nào dạy mang lại tôi. Chồng tôi yêu mong mở đèn lên. Tôi điềm nhiên: "Chơi em kết thúc rồi hãy mở".

Nước đôi mắt tôi vẫn lăn nhiều năm trên gương mặt. đang là lần sau cùng tôi nghỉ ngơi cạnh anh dịp này, tôi đã mãn nguyện trao mang đến anh mẫu mà anh muốn chờ, nó giống như sự giả chế tạo ra mà anh giành cho tôi. Tôi khóc thành tiếng.

- Cô sao vậy? Tôi làm cô đau à?

- Đúng, rất đau....vì sao anh làm như vậy?

Như nhận ra giọng nói của tôi. Anh nhảy dậy, mở đèn lên. Tôi ngồi dậy xoay sống lưng về phía anh. Tôi cảm giác một hơi ấm nhè nhẹ đang từ từ bỏ lên trên vai mình. Tôi xoay sang chú ý anh một cách hối hận tiếc. đôi mắt anh đỏ hoe, thân tín đồ anh đỗ sụp dưới chân tôi. Căn hộ lạnh ngắt, yên ổn tĩnh một giải pháp đáng sợ.

*

Tôi mặc xống áo lại chỉnh tề, rồi bước thoát ra khỏi phòng. Tôi thấy môi anh mấp trang bị không nói phải lời, anh mong muốn ghì chặt tôi lại mà lại không được như tất cả một vật nào đó đang đè nặng anh xuống. Tôi biết anh yêu tôi, yêu con người của tôi, yêu thương tôi như bao thằng đàn ông khác.

- Anh biết là em hại mưa mà.

Cánh cửa ngõ khép lại sau khẩu ca của tôi. Không khí vẫn lặng điếng người. Có thứ âm thanh rất rõ ràng phát ra tự khi ô cửa đã khép lại cơ mà tôi với anh ai cũng giả vờ như ko nghe thấy...