Tiền Lào Đổi Ra Tiền Việt Nanhẹ Nhàng Lướt Qua Anh Người Con Gái Bé Nhỏ

Theo lịch trình, sau khi thăm hòn đảo Trường Sa béo và một vài đảo nổi, đoàn công tác làm việc ghé qua nhà giàn DK1. Hơn mười lăm năm trước, Quang vẫn từ trên đây mãi mãi ra đi vào một đêm bão tố.

Bạn đang xem: Tiền lào đổi ra tiền việt nanhẹ nhàng lướt qua anh người con gái bé nhỏ


Cách bên giàn chừng hai trăm mét, tàu dừng lại. Mọi tín đồ làm lễ thả hoa tưởng niệm những chiến sĩ đã hy sinh. Trong những khi vòng hoa lớn của đoàn với phần đông nén trọng điểm hương nghi ngất khói rập rình trên sóng, Nga rước từ trong tía lô ra một vòng hoa lụa, thân vòng hoa là 1 trong những chú Tễu nhỏ. Cô dìu dịu thả vòng hoa xuống biển, nghẹn ngào nội địa mắt: “Anh quang đãng ơi! Mười lăm năm rồi, giờ đồng hồ em new đến thăm anh được. Xin anh tha lỗi đến em. Chú Tễu nhỏ dại này em tặng ngay anh, cơ hội ra đi anh ko kịp với theo, ni em xin gửi lại anh đặt lên trên ấy anh luôn luôn nhớ về quê hương, ghi nhớ về em, anh nhé!”. Thuyền trưởng thấy vậy, lấy làm lạ, hỏi tôi: “Chị ấy liệu có phải là người nhà đất của liệt sĩ ko anh?”. Tôi đáp: “Chị ấy là người yêu của giữa những chiến sĩ đã hy sinh tận nơi giàn này”. Chú ý đôi vai đã rung lên của Nga, ký kết ức xưa lại hiện tại về trong tôi rõ mồn một.

*
*
*
*
Minh họa: tô Minh Ngọc

Tôi, Quang với Nga sinh ra ở một làng quê múa rối nước vẫn thành truyền thống. Cha Nga là ông Cả phường rối, một thợ gỗ vừa tài giỏi đẽo gọt nhỏ rối, vừa là người màn trình diễn điệu nghệ độc nhất vô nhị làng. Ông đã truyền cảm hứng nghề cho phụ nữ từ lúc cô bé bỏng còn tuổi thiếu niên. Nga đẹp với hát tốt nổi tiếng. Ba cửa hàng chúng tôi đều trong đội múa rối, thân thiện với nhau trường đoản cú nhỏ. Đến tuổi trưởng thành, chẳng riêng biệt gì tôi, Quang, mà số đông trai làng người nào cũng thầm yêu trộm nhớ con gái ông Cả phường. Cho tới một chiều mon sáu, bầy con trai cửa hàng chúng tôi đi dự giải đá bóng ở huyện về thì gặp lúc Nga đã chèo thuyền hái hoa sen trên hồ. Cả lũ nhao nhao: “Nga ơi, em hoàn toàn có thể tặng bọn anh mọi cá nhân một bông được không?”. “Vâng! Em sẵn lòng!”. Cả đám con trai đều phân biệt trong bó hoa ấy chỉ bao gồm một bông trắng duy nhất. Hoa lá ấy không chỉ có trắng muốt, tinh khiết, mà nó sẽ hé nở e lệ như tấm lòng người con gái. Nga khuyến mãi mỗi tín đồ một bông sen đầu mùa tươi mát. Riêng nhành hoa trắng, cô tặng Quang. Cả bọn con trai reo lên: “Vậy là quang được thiên vị quan trọng đặc biệt rồi nhé!”. Quang đãng thì lo sợ đến ngơ ngác thân đám các bạn bè. Cơ hội đó trai làng mới biết Nga sẽ trao cảm tình cho Quang, đứa đẹp mắt trai, giỏi giang nhất.

cửa hàng chúng tôi lên con đường nhập ngũ vào đầu xuân. Vào cảnh đưa tiễn bịn rịn, Nga đặt vào tay quang một dòng khăn thêu trắng với hình chú Tễu nhỏ dại được đẽo gọt cực kỳ công phu. Cô nói trong nước mắt: “Chú Tễu đơn giản này là phường rối nước của chúng mình, là tấm tình của em. Em hóng ngày anh trở về”. Tàu lăn bánh rời ga. Phần lớn bàn tay vẫy đông đảo bàn tay đưa tiễn lưu luyến.

Xem thêm: Trọn Bộ Hình Ảnh Tình Yêu Hoạt Hình Đẹp Và Dễ Thương Nhất Hành Tinh

Chúng tôi học sang một lớp thông tin vô con đường điện với được biên chế vào Quân chủng Hải quân. Cả hai được giao nhiệm vụ bảo đảm an toàn một nhà giàn DK1. Ngày xuống tàu ra bên giàn, thủ trưởng đơn vị đến căn dặn, động viên và kiểm tra cảnh giác những thứ cần thiết trang bị cho chúng tôi mang theo. Thực tâm cờ, thủ trưởng đơn vị đó là chú Quảng, bạn cùng làng. Trước lúc chia tay, chú bắt tay cửa hàng chúng tôi rất chặt: “Ở đơn vị giàn đã cô đơn, vất vả lắm. Mà lại chú tin những cháu, bố mẹ và thôn trang tin các cháu sẽ hoàn thành tốt nhiệm vụ!".

Khi con tàu đưa cửa hàng chúng tôi ra bên giàn chỉ với là một cái chấm trắng nghỉ ngơi chân trời, hầu hết người nhận biết ngay sự cô đơn. Nơi shop chúng tôi ở là một chiếc nhà rộng khoảng tầm một trăm mét vuông, bốn bề mênh mông trời nước. Đọc thấy ngay lập tức điều đó, anh Hiền, chỉ đạo trưởng công ty giàn tập hợp công ty chúng tôi lại:

- bọn họ có chín bằng hữu trên đơn vị giàn này. Quân số chỉ tương đương một tiểu đội, nhưng trọng trách lại đặc biệt như một cánh quân bảo đảm tiền đồn của Tổ quốc. Trường đoản cú nay họ là ruột thịt, sinh sống chết có nhau-Rồi anh chỉ vào cái máy vô tuyến điện-Quang và Ngọc có nhiệm vụ luôn luôn luôn bảo đảm an toàn máy tốt, năng lượng điện thông vì đấy là phương tiện nhất để bọn họ liên lạc về khu đất liền.

 Chúng tôi trực thuộc lớp bộ đội nhà giàn đầu tiên, trên một trong những ngôi đơn vị giàn thay hệ đầu tiên. Hồi đó non sông rất cực nhọc khăn, vật tứ thiếu thốn, ta lại chưa xuất hiện kinh nghiệm xây dựng công trình xây dựng biển bên trên nền san hô. Xây dừng được khu nhà ở giàn giữa biển khơi khơi chống chọi được với bão tố là một trong những thành công rất to lớn của những nhà khoa học, các kỹ sư, công nhân. Chín bằng hữu quây quần mặt nhau. Chuyện gia đình, chuyện tình yêu, bạn gái kể mãi cũng cạn, số sách báo sở hữu theo hiểu mãi cũng hết. đồ vật thu hình không chịu được nổi hơi nước mặn nên rất hay hỏng hóc. Phương tiện vui chơi duy duy nhất là dòng đài buôn bán dẫn. Nhờ vào nó, shop chúng tôi biết phần nhiều thứ bên trên đời: Tin tức khu đất liền, ca nhạc, phát âm truyện, thời tiết... Thời hạn rảnh, công ty chúng tôi câu cá làm thức ăn, phơi khô để triển khai quà gửi về khu đất liền. Nhưng toàn bộ những vấn đề ấy quan yếu khỏa che nỗi lưu giữ nhà. Nỗi ghi nhớ cháy lòng lúc trời yên biển khơi lặng, cùng cả khi đại dương nổi giận, mọi ngọn sóng như chực chồm lên nơi công ty chúng tôi ở. Chúng tôi ngóng tàu từ lục địa ra. đều chuyến tàu ấy không chỉ là mang nước, dầu, thực phẩm thực phẩm, mà quan trọng đặc biệt hơn là đầy đủ lá thư nhà. Từng lá thư hầu như trở thành gia sản chung của loại gia đình nhỏ chín người chúng tôi. đều đứa chưa tồn tại “một miếng tình cố gắng vai” như tôi thì đêm đêm chiêm bao tới người con gái mà bản thân thầm yêu thương trộm nhớ. Băn khoăn bao nhiêu buổi chiều, tôi và Quang ngồi ngắm phương diện trời lặn. Phần nhiều lúc như thế, quang đãng thường thế chú Tễu bé dại xinh trong tay. Chú ý cái giải pháp vân vê, nhắm nhía chú Tễu, tôi hiểu đúng bản chất nó sẽ nhớ Nga, lưu giữ quê da diết. Quang nói cùng với tôi rằng hết nhiệm vụ quân sự, nó đã về cưới Nga, sẽ trọn đời kiến thiết phường rối nước, cùng nhất định yêu cầu làm cho tất cả thiên hạ biết đến tinh hoa nghệ thuật và thẩm mỹ rối nước của làng quê mình.

Hôm ấy đài báo sẽ sở hữu bão mập quét qua đơn vị giàn. Sở chỉ huy thông báo bão lần này gió hoàn toàn có thể giật cấp mười bốn, yêu thương cầu đề nghị chằng buộc thật cảnh giác mọi thứ, nhất là hệ thống điện, ăng ten thông tin để giữ liên lạc với khu đất liền. Khoảng tầm nửa đêm, trời ban đầu mưa xối xả, ngồi trong bên nghe giờ gió rít ầm ầm kế bên cửa sổ. Đến tảng sáng, biển lớn thực sự gầm thét cuồng nộ. đều ngọn sóng cao như trái núi xô về phía bên giàn. Mấy lần trèo lên mái nối dây ăng ten, tôi phải lấy dây buộc mình vào lan can để không xẩy ra bay xuống biển. Rồi sóng chồm qua sàn nhà, gió thổi cất cánh cánh cửa, đơ đứt hầu như dây chằng, quật đổ toàn bộ các giá đựng gạo, quân trang và vũ khí. Nhà ban đầu rung lắc. Để trang bị liên lạc vô tuyến không biến thành đổ, Quang mang thân mình chặn máy, một tay níu vào cột nhà, một tay cầm cỗ đàm. Phía lục địa là tiếng chú Quảng đầy lo lắng: “Cố dính trụ! Nếu yêu cầu rời nhà giàn thì nên báo tức thì về, cố gắng tránh yêu thương vong, đơn vị sẽ đưa tàu ra ứng cứu!”. Khi anh hiền đức trả lời: “Rõ” thì ngôi nhà bị một lần sóng lệch lạc hẳn qua một bên. Anh hét lớn: “Tất cả mặc áo phao, sẵn sàng triển khai phương án rời công ty giàn!”. Lại một nhỏ sóng khổng lồ chồm tới như một cú tấn công bồi mập khiếp. Mọi người nhảy xuống cái phao bè đang bị quật qua quật lại kinh hoàng dưới chân bọn chúng tôi. Trong tiếng gầm rít của bão, giờ nói sau cùng tôi nghe được là tiếng gào của Quang: “Nhà giàn đã đổ, kính chào chú, cháu rời đơn vị giàn đây!”.

Tôi lần khần cuộc đồ lộn cùng với sóng gió diễn ra bao lâu, lừng khừng bao nhiêu lần bị nhấn chìm dưới đều ngọn sóng cao như núi. Chiếc phao bè nhỏ nhoi cứ quằn quại giữa trùng khơi. Có lúc bị sóng tiến công văng khỏi đồn đãi bè, tôi phải vất vả lắm mới bám quay trở về được. Khi sóng gió sút dữ dằn, mọi tín đồ xót xa nhìn nhau: Chín bạn bè giờ chỉ từ sáu. Quang thuộc hai lũ đã ở lại ở đâu đó quanh đây. Phía xa, ngôi nhà giàn của cửa hàng chúng tôi đã bị sóng cuốn, nhưng tứ cái trụ thì vẫn trơ trơ vươn lên thân trời. Shop chúng tôi bơi về phía đó. Công ty giàn là Tổ quốc. Mặc dù sóng đụng bão tố, đông đảo chân trụ của chính nó vẫn cắm sâu xuống thềm lục địa, trân trân đứng đó xác định chủ quyền. Bỗng tất cả một thiết bị gì nho nhỏ đang bị đông đảo ngọn sóng bội bạc đầu đẩy lại phía tôi. Chú Tễu của Quang! Tôi vươn tay núm lấy. Thân trời mưa lạnh với những con sóng ko ngớt quất vào mặt, tôi vẫn cảm thấy như chũm được hơi ấm của bàn tay bạn. Tôi mang bức tượng phật chú Tễu bé dại bé cùng bầy đàn trụ lại dưới chân đơn vị giàn. Từ chân trời phía tây, một dòng tàu hải quân đang xé sóng lao tới…

 

Dù mon tư biển lặng gió, nhưng câu hỏi cập được ca nô vào chân bên giàn vẫn không còn dễ chút nào. đơn vị nhỏ, nên chỉ một vài người được lên thăm chiến sĩ. Nga nằm trong những được ưu tiên đó. Những người dân lính nhà giàn, vẫn luôn là những cánh mày râu trai tươi tắn như chúng tôi ngày nào. Họ hoan lạc đón khách, độc nhất là các cô gái. Chỉ những người dân trải qua cuộc sống đời thường trong căn nhà bé dại bé này bắt đầu hiểu hết được chiều sâu thú vui mừng của họ. Nhà hiện giờ đã vững chãi, to lớn đẹp. Điện phương diện trời, điện gió, thiết bị thu hình đời mới, trường bay trực thăng trên nóc… cuộc sống đời thường lính công ty giàn đã thoải mái hơn trước khôn xiết nhiều. Nhưng cảm giác cô solo và ý chí pk của đại trượng phu giữa trùng khơi biển cả thì vẫn không có gì nuốm đổi. Tôi dắt Nga đến loại góc nhỏ giống như vị trí thời trước đặt điện đài, khu vực Quang nói đều lời tạm biệt cuối cùng. Nga khóc. Tôi không nỡ chống nỗi niềm của em vẫn tràn ra theo tiếng nấc. Tôi nhìn qua cửa sổ. Xa kia là chân trời với đa số ngọn sóng bạc tình đầu đang nối nhau xô về phía công ty giàn, rồi chúng sẽ cùng mọi người trong nhà vào mang lại tận bờ của Tổ quốc. Tôi ao ước nói cùng với em rằng, dù giang sơn đã độc lập nhưng mọi người thiếu nữ có bạn yêu, có chồng là bộ đội nhà giàn thì vẫn cần xác minh tâm thế hướng đến người thương vẫn chiến đấu hình dáng trận.