Nỗi Lòng Của Tên Tuyệt Vọng

“Có đều ngày vô vọng cùng cực, tôi và cuộc đời đã tha thứ mang đến nhau..” (Trịnh Công Sơn)

Tiếng nói thầm kín của một người thỉnh thoảng suốt cuộc sống không thể nào bày tỏ. Gồm khi đãi đằng được thì cũng là những tiếng nói dở dang. Có tín đồ giấu bặt. Tôi chưa hề quên cái hiệu lệnh muôn đời: “Cái ta đáng ghét”. Mặc dù trong cuộc sống thường ngày thường nhật chỗ đây, ngoài ra ngày hét la khổng lồ đầy nộ khí, vẫn có những tích tắc lui về ao ước thở than. Hợp lý và phải chăng thở than cũng chính là niềm bí mật của con người.

Bạn đang xem: Nỗi lòng của tên tuyệt vọng

Mỗi cuộc sống ẩn đậy một định mệnh. Gồm có định mệnh đời đời là cây tìm sắc. Một song lần trong niềm mơ ước tôi, bừng lên hồ hết ánh thép đó. Nhưng lại tôi hiểu ra rằng tôi chỉ là một loài chim nhỏ hót đùa trên đầu số đông ngọn lau. Không một ai muốn mình là người tuyệt vọng. Nhưng tôi từ nguyện làm cho tên giỏi vọng. Bởi thỉnh thoảng sớm mai tôi thức dậy ko thấy được củ quả khai sinh trong trái tim người.

Tôi lại hiểu biết thêm rằng, mặc dù là người thắng lợi hay chiến bại, suốt cuộc sống cũng thiết yếu vui chơi. Hạnh phúc đã ngủ yên trong những ngăn kéo của quên lãng.

Nơi đây, bọn họ đang sinh sống thêm một thứ định mệnh mới. Định mệnh Việt Nam. Máy định mệnh vẫn khép lại phần đông nụ cười. Đã dạy bảo ta phần nhiều điều với trá. đồ vật định mệnh đêm rao cung cấp ở công viên, giữa những ngõ tối, dưới hồ hết khung cửa ngõ thấp cùng chật hẹp. Tuy thế may mắng thay, vẫn còn giúp nở ra, trên đây đó, các đời người mẫu đẽ.

Tôi không khi nào nhầm lẫn về sự việc khổ đau và hạnh phúc. Nhưng lại tôi thường lâm vào tình thế cơn mê mẩn trước giấc ngủ. Ở biên thuỳ đó tôi hoảng loạn thấy mình lửng lơ giữa sự sống và mẫu chết. Những giây phút như vậy vồ chụp mang tôi từng đêm. Khi quanh tôi, mọi fan đã yên ổn ngủ. Với tôi khổ sở nhận ra rằng, chắc hẳn rằng cuộc đời đã mang lại ta lắm ngày bất hạnh.

Mỗi ngày sinh sống tới, hàng ngày tôi thấy đời sống bé dại nhắn thêm. Ðời sống thật sự không tàng ẩn điều gì mới lạ. Chắc hẳn rằng vì thế, vì sự thân quen mặt mỗi lúc mỗi sát gũi, mặn mà hơn, đề xuất tôi càng thấy yêu mến cuộc đời. Như người con ngoan không tuyệt tình nổi với rẫy sắn nương khoai, địa điểm có người mẹ suốt đời mắt ko sáng nổi một ngày trẩy hội.

Có số đông ngày vô vọng cùng cực, tôi và cuộc đời đã tha thứ cho nhau. Tự buổi con fan sống quá thấp rúng tôi hiểu được vinh quang đãng chỉ là điều dối trá. Tôi không còn gì để chiêm bái ko kể nỗi tuyệt vọn g cùng lòng bao dung. Hãy đi cho tận cùng của vô vọng để thấy tuyệt vọng cũng đẹp mắt như một bông hoa. Tôi không thích khuyến khích sự khổ hạnh, dẫu vậy mỗi họ hãy test sống và một lúc vừa kẻ thắng lợi vừa kẻ chiến bại. Nỗi vinh nhục đã có ta thoát ra khỏi đời sống để đưa đến đều đấu trường.

Tôi đang bước đầu những ngày học tập mới. Tôi là đứa bé. Tôi là fan bạn. Ðôi lúc tôi là bạn tình. Shop chúng tôi cùng học vẽ lại chân dung của nhân loạị Vẽ lại trái tim khối óc. Trên rất nhiều trang giấy trắng tinh khôi chúng tôi không bao giờ còn thấy bóng dáng của các đường tìm mưu đồ, hầu như vết dao xung khắc nghiệt.

Chúng tôi vẽ số đông đất đai, trên kia đời sống không thể bạo lực.

Như thế, với cuộc đời, tôi sẽ ôm một nỗi cuồng đắm say bất tận. Mỗi đêm, tôi quan sát trời đất để học tập về lòng bao dung. Nhìn đường đi của kiến nhằm biết về sự nhẫn nhục. Sông vẫn chảy đời sông. Suối vẫn trôi đời suối. Ðời tín đồ cũng để sống với hãy thả trôi đi đông đảo tị hiềm.

Chúng ta sẽ đấu tranh. Ðang đấu tranh. Và hoàn toàn có thể còn đấu tranh lâu dài. Dẫu vậy tranh đấu nhằm giành lại quyền sống, để làm người, chứ không cần để trở thành hero hay làm fan vĩ đại. Cõi fan từ khước tước đoạt hiệu đó.

Chúng ta đã chống chọi như một giới trẻ và đã sống căng thẳng như một kẻ già nua. Tôi đang ao ước quên đi đa số trang triết lý, phần nhiều luận điệu phỉnh phờ. Ở đó có hai bé đường. Một con đường dẫn ta về ca ngợi sự vinh quang của đời sống. Bé đường còn lại dẫn về sự băng hoại.

Nhân loại, từng ngày, đang cố bày vẽ những tiệm tạp hóa mới. Ðóng thêm những kệ hàng. Fan ta chào bán đủ loại: đói kém, chết chóc, thù hận, nô lệ, vong thân…

Những đấng buổi tối cao, có lẽ đã ngủ quên cùng với chân lý.

Tôi sẽ mỏi dần với lòng tin. Chỉ còn lại tinh thần sau cùng. Tin vào niềm hay vọng. Có nghĩa là tin vào chủ yếu mình. Tin vào cuộc đời vốn không thể khác.

Và như thế, tôi đang yêu thương thương cuộc đời bằng nỗi lòng của tên xuất xắc vọng..

Xem thêm: Bé Ngọc Yến Trong ' Gia Đình Phép Thuật, Hội Những Người Tin Vào Thế Giới Phép Thuật

11/1972

*

Sinh nhật lần thứ 80 của Trịnh Công Sơn được nhiều người nhớ mang lại nhờ Google nhắc. Trịnh Công tô đã còn lại một tài sản âm nhạc khổng lồ. Rất lâu nghe lại một bài quen của ông, tưởng là sẽ thấm sâu đông đảo ca từ, ý nhạc do đã nghe tới nghe lui hàng trăm ngàn lần, nhưng có những lúc lại sáng sủa lên một phát minh mới tự ca trường đoản cú cũ, như trong thâm sâu ông ý nhị gửi gắm cho những người nghe. Đó là cái lạ kỳ, loại hay độc đáo và khác biệt trong nhạc của ông.

Không chỉ có nhạc, ông còn có những nội dung bài viết trầm bi tráng như bài viết vào năm 1972 dưới đây. Rất có thể thấy nó vẫn còn đó đậm tính thời sự, dẫu vậy cũng thể thấy trong ông một chút u ám và mờ mịt của vượt khứ và cả tương lai.

“Chúng ta đã tranh đấu như một giới trẻ và vẫn sống căng thẳng như một kẻ già nua. Tôi đang mong muốn quên đi đều trang triết lý, hầu hết luận điệu phỉnh phờ”.

Có thể tìm hàng nghìn điểm tuyệt trong bài viết, như đoạn văn trên.

Sau này, ông viết nhạc phẩm “Tôi ơi, chớ tuyệt vọng” có xúc cảm âm tận hưởng của bài viết này, tuy nhiên dù sao vẫn thấy một tương lai tươi tắn hơn.“Tôi là ai, là ai, là ai?Mà yêu thừa đời này.Đừng tốt vọng, tôi ơi đừng tuyệt vọngNắng kim cương phai như một nỗi đời riêngĐừng giỏi vọng, em ơi đừng tuyệt vọngEm hồn nhiên rồi em vẫn bình minh”.

Một tên vô vọng khuyên một người khác đừng tuyệt vọng. Trịnh Công Sơn, ông là ai? cơ mà sao tôi mếm mộ ông đến lạ kỳ!

NGUYỄN QUỐC ANH

TRỊNH CÔNG SƠN, ANH ĐÃ ĐẾN TRẦN GIAN ĐỂ LÀM GÌ?

Trịnh Cung là 1 trong họa sĩ tuy nhiên anh viết văn thật chăm nghiệp. Bài viết đã hỗ trợ những tứ liệu sinh động, tuyệt hảo mà rất có thể trước đây các người chưa chắc chắn đến.Tuy nhiên tôi hoàn toàn không ngạc nhiên sau khi đọc xong bài viết ấy. Vì chưng Trịnh Công Sơn là một trong những nghệ sĩ giàu tình cảm, kháng chiến tranh, có cảm tình với MTGPMN, và đôi khi có muốn làm một cánh mày râu hiệp sĩ…

Qua bài viết của Trịnh Cung tôi thấy không tồn tại gì quan lại trọng, không có gì nhằm trách cứ, lên án Trịnh Công Sơn, trái lại càng yêu mến anh. Cũng giống như bao nhiêu fan giàu tình yêu khác, khôn cùng nhẹ dạ, cả tin, cộng với một chút ít háo danh, một chút ít “cơ hội”… gộp lại thành cái bi kịch nho nhỏ.

TCS không có lỗi gì cả. Anh chỉ bao gồm một tấm lòng. Với anh tưởng bở. Tưởng rằng mình tất cả tài, mình lừng danh thì sẽ được trọng dụng, bao gồm biết đâu rằng cơ chế mới không buộc phải “tài”, không yêu cầu “nổi tiếng” họ chỉ việc anh tất cả phải đảng viên giỏi không. Nếu như anh đã là đảng viên rồi, lại còn yêu cầu xét coi anh có ăn uống cánh không thì mới có thể được tin dùng.

Đừng nói Trịnh Công Sơn chỉ với “quần chúng” tình cảm khơi khơi… ngay cả cộng sản đồ vật thiệt như Phạm Xuân Ẩn, Nguyễn Hộ, Hùynh Tấn Mẫm… cũng vẫn “tưởng bở” như thường. Cùng sự “tưởng bở” ấy đã dẫn họ đến các kết cục cực kỳ bẽ bàng.

Bi kịch của TCS là bi kịch tưởng bở. Tội mang đến anh, thương cho anh. Anh chẳng khi nào là cộng sản. Anh không tồn tại trong tổ chức của Đảng, của Đoàn giỏi của cái quái gì cả. Anh chỉ là một trong nhạc sĩ kỹ năng và rất mong mỏi manh. Gán mang lại anh bốn chữ “tham vọng chính trị” tôi thấy vừa ai oán cười vừa “ép tín đồ quá đáng”.

Chuyện TCS tất cả ý định tham gia chính phủ nước nhà Dương thanh tao chỉ là chuyện tầm phào (chính ông Lý Quý thông thường cũng đã xác thực điều đó). Ông Nguyễn è Thiết, một bên văn miền Bắc, trong suốt thành tựu dày hơn 1000 trang viết về Dương văn minh (do tôi biên tập) cũng không còn có chiếc nào kể tới chuyện TCS có ý định tham gia cơ quan chính phủ Dương Văn Minh.

Còn việc trong tương lai (trong “thập niên 90”) TCS hỏi chủ kiến Trịnh Cung xem có nên vào Đảng hay là không cũng chỉ nên chuyện trẻ con. Chắc hẳn rằng có vài bạn trong Hội Nhạc sĩ sẽ gạ anh, dụ anh vào Đảng để Đảng được dựa hơi danh tiếng anh, và để Đảng khoe cùng với dư luận trái đất rằng “chúng tôi khôn cùng thoáng, biết tôn trọng nhân tài”. Cố kỉnh thôi, nào phải TCS hy vọng vào Đảng.

Chúng ta đừng làm cho sự việc trở đề nghị nặng nề, vì thực tế trường phù hợp TCS rất dễ hiểu, cực kỳ nhẹ nhàng. Còn câu hỏi TCS sáng sủa tác bài “Cho một tín đồ nằm xuống” cho Lưu Kim cương chẳng qua là do ông ta đang tạo điều kiện cho sơn “được hoãn dịch” khỏi phải tham dự vào một trận đánh tương tàn nhảm nhí.

Đừng cho là TCS là 1 trong con tín đồ chính trị, hãy hiểu rằng Thượng đế vẫn mời Trịnh Công tô xuống trần gian để triển khai nhạc sĩ. Chính vì vậy không bài toán gì anh bắt buộc “khí tiết biện pháp mạng”, phải kiên trì lập trường vị một trường phái nào. Anh chỉ việc yêu người, yêu đời, thậm chí còn anh chỉ cần “mê gái” và chế tạo cho chúng ta những ca khúc về phần lớn tình yêu ấy đã và đang là điều khổng lồ rồi.

Hiểu Trịnh Công Sơn như vậy thì ta đã đón nhận bài viết của Trịnh Cung một phương pháp nhẹ nhàng.

Một nhạc sĩ có thể viết được một câu tuyệt vời nhất như: “Hôm ni ta say ôm đời ngủ muộn” thì việc vào Đảng, chuyện chủ yếu trị bao gồm em cũng chỉ nên miếng giẻ rách nát mà tín đồ nhạc sĩ tài giỏi tình cờ chạm chán phải trên phố “tìm lại bên sông gần như dấu hài.”