Gõ tiếng việt trần kỳ natết là tết lời bài hát

Vào bậc tiểu học tập tôi học lớp Năm trên trường công lập Nghĩa Hoà với thày Nguyễn Văn Cường, khi ấy có thày Nguyễn Ngọc Tích làm hiệu trưởng. Học tập sinh đi học mặc quần soọc xanh, áo sơ mi trắng, team mũ ca nô xanh.

Bạn đang xem: Gõ tiếng việt trần kỳ natết là tết lời bài hát

Mỗi buổi kính chào cờ, thày Cường hô: “Học sinh chú ý đứng. Nghiêm. Xin chào cờ. Chào.” các em cất tiếng hát, hướng góc nhìn lên lá cờ đá quý được một bạn kéo lên chầm chậm, lúc tới đỉnh thì bài quốc ca cũng vừa dứt:

“Này công dân ơi đứng lên đáp lời sông núiĐồng lòng cùng đi hy sinh tiếc gì thân sốngVì sau này quốc dân cùng xông pha khói tênLàm sao để cho núi sông trường đoản cú nay luôn vững bền…”

Mới tới trường những ban đầu tiên, tôi và chúng ta cùng lớp chỉ biết đứng nghiêm nghe các bạn lớn hơn hát. Thày cô không dậy đám học trò bé dại nhất trường ở tuổi lên sáu, lên bẩy rất nhiều lời ca đó. Nghe các lần cũng thấm vào lòng cửa hàng chúng tôi rồi cùng cất tiếng hát.


*

Các chúng ta lớp 12-A1 Nguyễn Bá Tòng Gia Định trong 1 trong các buổi đi chơi ở Búng, Lái Thiêu năm 1973. Người sáng tác ở bìa phải. Lê Minh Châu, bìa trái, là chuẩn úy đã mất tích trong chiến tranh (Ảnh: Bùi Văn Phú)

Lớp cha của thày giáo Thành công ty chúng tôi được học tập hát, vừa hát vừa vỗ tay theo nhịp:

“Cái bên là nhà của taCông cực nhọc ông, thân phụ lập raCháu con buộc phải gìn duy trì lấyMuôn năm với non nước nhà.

Tết Trung Thu shop chúng tôi hát về chú Cuội, chị Hằng để về tối cùng con nít trong thôn rước đèn đi chơi:

“Tết Trung thu rước đèn đi chơiEm rước đèn đi khắp phố phườngLòng vui mừng rỡ với đèn trong tayEm múa ca dười ánh trăng rằm…”

“Bóng trăng trắng ngà tất cả cây nhiều toCó thằng Cuội già ôm một côn trùng mơ…”

“Chú Cuội yêu thương chị Hằng NgaNói dối các cụ lên viếng khía cạnh trăngÔi tang tình tang ôi tang tình tình…”

Trẻ con đi rước cùng với đèn xếp, lồng đèn những loại: nhỏ cá, con thỏ, ông sao, tàu bay, tàu thủy bằng giấy láng kiếng.

Tôi có ông chú từng năm phần đa làm đèn trung thu bán. Chú khôn cùng thương tôi nên gồm năm đã làm cho riêng mang lại tôi một cái lồng đèn con cá chép vàng to khôn xiết đẹp, những mầu sắc mà lại khi đi rước đèn nổi hẳn lên trong ánh nến làm tôi lưu giữ mãi.


*

Toán Du ca Hạc white trong một trong những buổi hát xã hội ở San Jose, California tháng 12/1980 (Ảnh: Bùi Văn Phú)

Những năm sau có đèn con bướm bởi sắt, gồm đèn bởi lon côca côla cùng với que đẩy chạy xe trên mặt khu đất kêu lách tách.

Chúng tôi cũng biết bài bác “Kìa nhỏ bướm vàng” nhưng mà thường hát mang đến học trò phụ nữ múa:

“Kìa bé bướm vàng, kìa con bướm vàngXoè đôi cánh, xoè song cánh…”

Lời ca thân thuộc có khi thay đổi thành: “Giờ chơi mang đến rồi, giờ chơi mang đến rồi…” xuất xắc “Giờ cơm mang đến rồi, giờ đồng hồ cơm mang đến rồi, mời anh xơi mời anh xơi…”

Năm lớp Nhất, trong dịp học viên được chuyển lên Tân Phú đón Thủ tướng tá Nguyễn Cao Kỳ cho khánh thành một xã dân sinh mới thành lập, shop chúng tôi được dạy dỗ lời ca biến cải để cùng hát với tất cả nghìn học viên từ các trường khác giao hội ở nơi tổ chức lễ:

“Xã Tân Phú này, làng mạc Tân Phú nàyĐẹp xinh ghê, đẹp nhất xinh ghêDân chúng nay sống yên bìnhDân bọn chúng nay sống yên bìnhTang tình tang, tang tình tang…”

Và rồi tất cả cả phần đa ca tự không đẹp nhất gì mấy.

Lên trung học đệ nhất cấp, tôi học trường Thánh trọng điểm ở Ngã cha Ông Tạ. Từng tuần bao gồm giờ sinh sống hiệu đoàn với thày Nguyễn Văn Khải. Thày nói giọng nam, trông mặt thày khó khăn tính, ít khi cười cùng hay nhéo tai khi học sinh phạm kỷ luật.


*

Thích sinh hoạt, hát hò nên tôi nằm trong nhiều bài bác ca cộng đồng và thường xuyên xướng lên cho các bạn cùng hát. Tôi ở trong típ bạn “hát hay là không bằng giỏi hát”.

Giờ sinh hoạt, thày chia đội, ra một vấn đề cho học sinh thảo luận. Tuần sau, từng toán cử một đại diện thay mặt lên thuyết trình, một thay mặt đại diện lên hát. Đề tài luân phiên quanh đức dục như lễ phép, vâng lời, trách nhiệm, trường đoản cú trọng, tự tin, trung thành với chủ hay nhân ngãi lễ trí tín.

Tôi thường xuyên được chúng ta cử làm đại diện thay mặt đội ra trước lớp thuyết trình. Hát thì tất cả Trần Bá Nam, Lê quang Phúc với số đông ca khúc như “Cánh hoa thời loạn”, “Những đóm mắt hoả châu”, “Lòng mẹ”. Chúng ta Nghĩa cận thị, giọng tín đồ Nam, hát một bài bác có lời ca rất ý nghĩa sâu sắc được thày khen. Đến ni tôi còn nhớ, tuy thế không rõ tác giả hay tên bài xích hát:

“Tôi mếm mộ cõi bờ Việt NamMột tổ quốc từ phái nam chí bắcBốn nghìn năm dẫy đầy liệt oanh sử xanhTây gần kề nước Ai Lao cùng biên thuỳ Cao MiênBắc sát đất tín đồ Tầu có nghĩa là nước Trung HoaĐông thì tức thì với biển tên thường gọi Thái Bình Dương…”

Một nhóm khác có bạn Nguyễn Đức Bảo, hát hay nhiều hơn biết đàn ghi-ta nữa. Nghe bạn vừa lũ vừa hát “Diễm xưa” tôi hết sức cảm phục.


*

Năm học giảng văn với thày Nguyên Xuân Sinh và thày đã dành ít thời giờ từng tuần để dạy học viên chút kiến thức và kỹ năng âm nhạc không đồng ý có trong chương trình. Cửa hàng chúng tôi được học tập sơ về nhạc lý với những nốt đồ dùng rê mày fa son la, về cách cầm que đánh nhịp. Thày dạy các bài, mà lại hai bài xích tôi còn ghi nhớ mãi bởi bị khảo bài xích là “Vầng trăng mờ” và “Không bắt buộc là lúc”.

“Vầng trăng mờ một trời thơXa xa tiếng ca êm ả đưaChân mây thưa ánh sao úaSương buông mờ đường về buôn bản xưa…”

Bài hát ko được nghe biết nhiều bên cạnh công chúng, nhưng lại tôi cần đứng trước lớp hát một bí quyết êm ả, chậm rãi, xuống giọng ở chữ “mờ” rồi vút lên kế tiếp ở chữ “xưa”. Hát xong xuôi thày phê bình tôi xuống giọng không đủ thấp tại phần phải xuống nên có thể được 7 điểm. Đó là điểm thấp làm cho tôi lưu giữ mãi vày là học sinh giỏi, thường ăn điểm 9 giỏi 10 trong số bài tập tương tự như bài thi.

Bài trang bị hai, thân quen hơn. Thày dạy nên ngắt đúng ngay lập tức sau hầu như chữ vần “úc” xuất xắc “ua”. Vì chưng thích hát cộng đồng trong sinh hoạt nên lúc trả bài tôi hát to, hát mạnh, ngắt đúng chỗ nên lấy điểm tối đa.

“Không buộc phải là cơ hội cứ ngồi cơ mà đặt sự việc nữa rồiPhải sử dụng bàn tay mà khiến cho tươi mớiHàng chục năm qua ta ngồi ngó nhau, nghi ngờ nhauKhích bác nhau mang lại cay đến sâu cho thật đauKhông buộc phải là dịp cứ ngồi mà cãi suông…”

Lớn lên tôi biết mình chỉ hát được nhạc cộng đồng, còn đối kháng ca hay song ca thì không có giọng.

Khi thày è Văn Thuận dạy văn, học viên rất thích do thày khôn cùng văn nghệ, mê thích nhạc Trịnh Công Sơn và đã đem lũ vào lớp hát đến học trò nghe.


*

Đó cũng chính là năm học sau Tổng công kích Tết Mậu Thân. Cuộc chiến tranh đã vào tp với súng nổ, bom rơi, trực thăng phun rốc-kết. Giờ súng ngưng, anh mặt hàng xóm lấy xe Honda chở tôi chạy lên hướng Bảy Hiền, Bà Quẹo thấy 2 bên đường còn xác dân, xác Việt cùng nằm la liệt.

Khi cuộc tấn công đợt nhị xảy ra, trường Thánh trung tâm đã được dùng làm trạm tiếp cư cho những người tị nạn trợ thời trú.

Sau Mậu Thân, Việt cộng pháo kích vào thành phố. Nhiều đêm nghe tiếng hoả tiễn 122 ly rít trong không khí rồi nổ ở đâu đó trong quần thể dân cư, thân người chết văng tung toé.

Một chiều nghe phát nổ lớn, chạy đi ra ngoài đường Nguyễn Văn Thoại, nơi có rất nhiều quán bar xem chuyện gì, thấy xác quân nhân Mỹ xác dân cháy đen, cụt tay chân trên mặt đường. Nghe nói bởi vì chất nổ TNT gài trong xe đạp.

Năm kia tôi biết đến nhạc Trịnh nhiều hơn, không chỉ là tình ca mà hơn nữa những ca khúc về quê nhà đã được nghe thày Thuận và chúng ta Bảo bầy hát vào lớp.

“Ghế đá công viên rời đi xuống đường phốNgười già teo ro em nhỏ xíu loã lồTừng hạt cơm trắng khô vào miếng hững hờĐạn về đêm đêm đốt cháy quê hương…”

Năm lớp 9, tôi với vài chúng ta được lựa chọn làm thay mặt đại diện trường lên tp tham gia công tác Sinh hoạt Học con đường (CPS), ở chỗ gần nhà thờ Đức Bà.

Đến đó shop chúng tôi được học tập hát, dancing múa, sinh hoạt thông thường với các bạn từ nhiều trường khác, dưới sự hướng dẫn của các các bạn lớn:

“Anh em ta cùng mẹ chaNhư chuyện cũ vào tích xưaKhi thế gian còn mù mờ…”

“Từ nam giới Quan Cà MauTừ non cao rừng sâuGặp nhau mang đến non vn xây cầu…”

“Chiêng trống cồng mừng anh trên rẫyXuống đồi xuống nương đi càyÔi rừng ơi núi ơi sông ơiÔi thác suối ơi, rừng ơi núi ơiTang tính tình lũ tre dây nứa…”

Thời gian đó, các nhà đã bao gồm ra-đi-ô đề nghị trong xã vang vang nhiều bài xích hát qua sóng phạt thanh. Tôi nhớ duy nhất “Thương về miền Trung” qua giọng hát Phương Dung với “Anh đi chiến dịch” với Hoàng Oanh.

Tuy chẳng có tương tác gì đến quê hương miền Trung, nhưng mà tôi cứ lưu giữ mãi câu ca:

“Mời anh dừng lại nơi đây nghỉ chânNhà em tuy nhỏ dại đơn sơ nghèo nànNhà em tất cả cơm rau với càVà có em thơ bà mẹ giàMẹ yêu đương em lắm anh ơi…”

Có lẽ bởi tả tình cảnh nghèo, như đơn vị tôi lúc đó thường cũng chỉ cơm canh cùng với cà mỗi bữa đề xuất nghe cũng tủi lòng.

Rồi nhìn rất nhiều anh béo trong xóm xuất hành tòng quân, lúc nghe một điệp khúc hùng tráng tôi hay gõ nhịp thủ công bằng tay trên bội nghịch gỗ:

“Không quên lời xưa đã cầu thềDâng cả đời trai với sa trườngNam nhi kim cổ chinh chiến hềNào ai hổ ngươi gì bởi vì gió sương…”

Năm lớp 10 tôi vào ngôi trường Nguyễn Bá Tòng trê tuyến phố Bùi Thị Xuân. Năm đó chưa phải thi cử gì, thỉnh phảng phất tôi trốn học đi nạp năng lượng đậu đỏ bánh lọc trê tuyến phố Kỳ Đồng, vào toà soạn Tuổi Hoa ở kề bên nhà thờ mẫu Chúa Cứu nuốm đọc báo. Tôi cũng ban đầu sưu khoảng tem thư đề xuất hay đạp xe ngang bưu điện xem tất cả biểu ngữ thông tin phát hành tem thư nhằm còn dành dụm tiền tải phong bì phát hành ngày đầu tiên.

Không siêng học nhưng mà tôi lại thích bọn ghi ta bắt buộc tự học nhằm nghêu nghêu những ca khúc nhạc Trịnh mình muốn hay những bạn dạng tình ca mơ mộng.

Mua cây đàn ghi-ta cũ, cài đặt sách tự học, lần tìm gảy nốt, đệm gam nghêu nghêu “Diễm xưa”, “Hạ trắng”, “Tình sầu”, “Những ngày xưa thân ái”, “Lòng mẹ”, “Nỗi bi thảm hoa phượng”, “Một chuyến bay đêm” hay hát lớn những bài bác đồng ca “Nối vòng đeo tay lớn”, “Gia tài của mẹ”, “Tôi vẫn đi thăm”, “Huế sài gòn Hà Nội”, “Việt nam Việt Nam”, “Việt Nam quê hương ngạo nghễ”.

Ở trung học đệ nhất cung cấp tôi được bảng danh dự mỗi tháng và thời điểm cuối năm thường đứng độc nhất nhì trong lớp. Lên lớp 10 yêu thích chơi buộc phải xuống trung bình giữa lớp trong số 60 học sinh.

Hai năm cuối bậc trung học, tôi chuyển sang trường Nguyễn Bá Tòng, số 4 Hoàng Hoa Thám, Gia Định.

Ở đó tất cả hát hò ngơi nghỉ với các bạn. Tôi và chúng ta Phước đen, bởi vì mầu da con lai, thường xuất xắc xướng lên nhạc cộng đồng hay những bài dân ca “Chiêng trống cồng”, “Trống cơm”, “Qua ước gió bay”.

“Đoàn tín đồ tưng bừng về vào sương gióHồn như đám mây white lững lờGiang hồ nước không bờ ko bếnĐẹp như chí trai anh hùng…”

“Hy vọng sẽ vươn lên, trong màn đêm bao ưu phiềnHy vọng sẽ vươn lên, trong lúng túng mùa chinh chiếnHy vọng đang vươn lên, vào nhục nhằn tràn nước mắtHy vọng vẫn vươn dậy như làn tên, sẽ rực lên vào màn đêmHy vọng sẽ vươn lên trong trong thâm tâm tôi, trong tâm địa anh, trong thâm tâm em…”

Bạn cùng lớp 12 là Duy Nam, học tập trò của Duy Khánh nên có giọng hát giống hệt như sự phụ. Nam giới hát nhạc của Duy Khánh, Trúc Phương, Trịnh Lâm Ngân vô cùng mùi.

“Con biết hiện nay mẹ hóng tin conKhi thấy mai đào nở vàng bên hiên…”

Năm cuối bậc trung học tập có âm nhạc mừng xuân lần trước tiên tại trường. Năm đó tôi còn làm bích báo mang lại lớp 12-A1, dưới sự hướng dẫn của thày Trần bằng Phong dạy dỗ văn, hay đấm cho học sinh nam một quả vào bắp tay nếu như không thuộc bài.

Ở ngưỡng cửa của tuổi cồn viên, chiến tranh còn kéo dài, bọn chúng tôi lo lắng vì thi trượt là đề nghị lên đường. Những kỳ thi Tú tài 1 và Tú tài 2 rất cạnh tranh và đặc biệt quan trọng đối với phái nam sinh, vì công dụng định chiếm tương lai còn được nghỉ ngơi lại trường hay yêu cầu vào quân trường.

Xem thêm: Thánh Bài Ii Diễn Viên Phim Hài 'Thần Bài 2' Sau 25 Năm

Năm 1972 với tổng tấn công mùa hè Đỏ Lửa và cơ quan chỉ đạo của chính phủ có lệnh đôn quân. Nam sinh lớp 11 thi rớt thì vào trường hạ sĩ quan Đồng Đế ở Nha Trang, thi đậu trường hợp quá tuổi hoãn dịch vẫn bắt buộc nhập ngũ, đi sĩ quan lại trừ bị Thủ Đức.

Tương lai phiên bản thân, tương lai khu đất nước, khi nào chiến tranh xong là đầy đủ suy tư nóng rộp của tuổi trẻ. Cuối tuần chạm mặt nhau bọn hát, tất cả khi là những ca vang vang tính đấu tranh, có khi nặng trĩu nỗi buồn:

“Tuổi trẻ công ty chúng tôi đã từng nào nămLần lượt đi trên giàn lửa thiêu…Sao cửa hàng chúng tôi không gồm quyền công bố nóiTìm về nguồn nguồn yêu thương bao ngàn năm anh dũng…”

“Thà như giọt mưaRớt trên tượng đáThà như giọt mưaKhô trên tượng đá…Ta hỏng tú tàiTa hụt tình yêuThi hư mất rồiTa chờ ngày điĐau lòng ta ý muốn khóc…”

Buồn với nhớ nhất là lúc cất giờ ca đến những đứa bạn đã dài lâu ra đi tự chiến trường: Duy Nam, Lê Minh Châu, Nguyễn Đức Tuyển, trần Văn Doanh, Phạm Văn Thông.

Càng to lên, nghe nhạc Trịnh càng thấy ngấm vào lòng người. Bạn trẻ trong làng mạc ngõ, người thân của mái ấm gia đình trở về trong cỗ áo phủ lá quốc kỳ: chú Viêm, chú Thuận, chú An, anh Trịnh Xuân Tác. Không tìm được xác như chú Nguyễn Văn Tuynh, anh Đinh Văn Vũ, chúng ta thời tiểu học tập Nguyễn Văn Nam, chúng ta thời trung học tập Lê Minh Châu.

“Anh ở xuống sau một lần đã đi vào đâyĐã vui chơi trong cuộc đời này…”

“Anh trở về tất cả khi là thùng gỗ download hoaAnh về bên trên chiếc băng caTrên trực thăng đánh mầu tang trắng…”

Giọng Khánh Ly hát tình khúc đầy mê hoặc, nhưng hát tình khúc cho quê nhà của Trịnh Công sơn nghe giống như các lời thở than. Chậm. Bi hùng cho thân phận nhỏ người, cho quê nhà chiến tranh, chia cắt, cho ao ước hoà bình:

“Đêm chị em ngồi mong kinhTường trắng im lìmĐêm bé nằm ko ngủBom rung từng liếp cửa…”

“Quê mùi hương ta còn đau nặngAnh em ta thừa nhận vũ khí…”

“Dù lúc này tôi chưa nhìn Hà NộiDù bây giờ em chưa thấy sài GònNhưng trong trái tim tôi vẫn chưa mất niềm tinVì quê nhà sẽ gồm ngày hoà bìnhCố nuôi vững chắc những tình thương lớn…”

Chúng tôi hát lẫn nhau nghe cũng là cách để nói lên những ước mơ của mình.

Tôi gia nhập sinh hoạt thiết yếu trị, đi đi lại cho ứng cử viên hội đồng tỉnh Gia Định là giáo sư Nguyễn Duy Bảo, tín hiệu ba bông lúa. Ông tốt nghiệp cử nhân văn chương, cao học tập xã hội, được sự cỗ vũ của Phong trào nước nhà Cấp tiến với trong ban vận động có mấy anh học đất nước Hành chánh. Công ty chúng tôi đi đến những nhà người ở vùng Bà Quẹo, Bà Điểm gõ cửa ngõ xin phiếu. Gs Bảo chiến hạ cử và sau đó thống trị tịch Hội đồng Tỉnh.


Trong xóm tôi tất cả anh Tiến, anh Quang xả thân ra ứng cử trưởng ấp, ứng cử hội đồng xã. Năm 18 tuổi, tôi bao gồm thẻ cử tri và đã tham gia bầu cử hội đồng làng mạc Tân đánh Hoà.

Sáng hôm đó, một bạn thân chở chạy vòng xung quanh những khu phố của sài thành xem bao gồm gì lạ, tuy nhiên chẳng thấy có chút không khí mừng vui. Cửa hàng chúng tôi ghé qua công ty sách Khai Trí tìm xem bao gồm sách truyện gì mới, rồi qua trước cửa bưu điện nhâm nhi trườn bía vào một ngày trời hơi xe lạnh.

Thời sv tôi hiểu biết thêm những bài xích hát mới, với lời ca làm cho nhức nhối bé tim:

“Năm chục đồng ai cài đặt tôi bánNăm chục đồng một thằng thanh niênĐôi chân còn lành, đôi tay còn mạnhAi sở hữu tôi bán, ai cài đặt tôi bánThêm một triệu đồng bán cả lương tâmThêm một triệu đồng bán cả dân tôi…”

Những bài xích ca được truyền cho nhau hát mà không biết người sáng tác là ai, có những ca khúc được thu vào băng cát-sét:

“Tôi trót ra đời làm dân nhược tiểuVú mẹ gầy cơm chẳng nuôi thânChút tình này ôi máu mẹ nuôi conTôi trót hình thành vào nước phân chia cắt…”

“Kính thưa thày đây bài xích chính tả của conBài bao gồm tả viết về nước MỹCon viết nhì lần không đúng chữ AmericaCon viết nhì lần không đúng chữ CommunistCon viết nhị lần không nên chữ LibertyLàm sao thuộc bài con họcBởi anh con vừa chết…Con không đậu tú tài nhằm đi sĩ quan Đà LạtCon không đậu tú tài nhằm thành chưng sĩ, kỹ sư…”

Lời ca xoáy xoay vào tim chúng tôi, những người dân trẻ sống trong một non sông nhiễu nhương. Hiệp định tía Lê đã ký kết mà súng vẫn nổ, bom còn rơi, những người dân lính vẫn phải quyết tử ngoài chiến trường. Quê hương rồi đã ra sao, tổ quốc sẽ trở về đâu?

Lên đại học tôi học luật, tham gia trào lưu chống tham nhũng của Linh mục nai lưng Hữu Thanh. ý định ứng cử vào ban thay mặt đại diện sinh viên. Tôi cũng mày mò sinh hoạt đảng phái với đang xin dự vào Đảng Quốc tiến của cựu nghị sĩ Trương Vĩnh Lễ.

Một số cựu học sinh Thánh Tâm, trong đó có Phạm Văn Sơn, là anh của Phạm Đăng Lâm học thuộc lớp 9 cùng với tôi. Anh đánh là sv lớp lớn hơn và năng động. Với Lâm, lưu niệm tôi còn nhớ mãi là vào Việt văn với thày Trương quang Gia, khi làm cho luận văn Lâm viết về “thuyết trung dung” của Khổng Tử, thày bảo ví như bạn lý giải được thuyết này ra sao thì đến điểm cao. Lâm không tồn tại lời giải bắt buộc nhận zêrô cho bài xích luận.

Anh đánh đứng ra tổ chức gặp gỡ gỡ các cựu học sinh Thánh trung khu nay đã xuất sắc nghiệp trung học, có các bạn là sinh viên, có chúng ta đã nhập ngũ, có bạn làm công chức. Bọn chúng tôi bàn bạc tìm đường hướng thâm nhập vào những sinh hoạt, các phong trào lúc bấy giờ.

Chúng tôi hăng say bàn luận, có chủ ý ủng hộ những chính sách của thiết yếu phủ. Có ý kiến chống đối, trong những số đó có tôi, vì chính quyền tham nhũng. Có bạn mạt sát, mong mỏi đuổi tín đồ Mỹ thoát khỏi quê hương. Dù quan điểm, lập trường không giống nhau tuổi trẻ công ty chúng tôi đều hy vọng làm điều nào đó cho đất nước.

Tôi gồm niềm mơ ước hoà bình như bao bạn teen Việt, bộc lộ qua cái cổng fe trước bên với chủng loại thiết kết tôi vẽ, đưa cho tiệm hàn xì làm, cùng với hai tín hiệu hoà bình ở giữa mỗi cánh cửa.

Ông trưởng ấp trông thấy, bảo cha tôi gỡ đi, tôi ko chịu. Tía nói không thích thấy cảnh sát đến bên làm cực nhọc dễ. Tôi chỉ gật đầu đồng ý che hai tín hiệu hoà bình bằng hai miếng nhôm, bít từ phiá ngoài đường để fan ngoài không thấy vết hiệu, còn vào nhà quan sát ra vẫn thấy.

Không lâu sau, một đêm có kẻ cắp túa cổng, new gỡ được một bên, nghe động cần bỏ chạy. Láng giềng đồn rằng vày đó là dấu hiệu phản chiến nên công an tìm phương pháp dẹp nó đi.

Tình hình thủ đô hà nội lúc đó rất căng thẳng mệt mỏi với biểu tình liên miên. Trong xã đạo từ bỏ Tân Sa Châu, Tân Chí Linh xuống mang lại An Lạc, Lộc Hưng thông thường sẽ có biểu tình và va độ với cảnh sát dã chiến. Cảnh sát ném đá trước, gây đổ máu cho dân. Cửa hàng chúng tôi nhặt đá ném lại.

Một hôm tất cả nhóm tuổi teen theo cùng sản chỉ chiếm đóng trường Thánh Tâm. đêm hôm gắn loa lên nóc toà nhà cao thân sân trường vạc thanh tuyên truyền cho giải pháp mạng. Sau rất nhiều đợt công an của làng mạc tiến vào giải vây không thành công, bởi vì bị bàn ghế từ trên cao ném xuống, chính lãnh đạo trưởng công an Đô Thành là chuẩn chỉnh tướng Trang Sĩ Tấn buộc phải đích thân xuống dẹp, bắt giam mấy giới trẻ thiếu nữ.

Sau bố tháng qua các trại ghen tuông nạn, mang lại Mỹ được định cư ở thành phố đh Berkeley.

Thời gian đầu trong cuộc sống mới, tích góp được ít tiền tôi download cây ghi-ta thùng để bọn hát cho đỡ ghi nhớ nhà. Vừa tới trường ESL vừa học tập thêm dân ca (folk song) của Mỹ.

Được thừa nhận vào Đại học Berkeley, gặp gỡ gỡ sinh viên cội Việt rồi ra đời hội. Chúng ta chọn tôi lo việc báo mạng văn nghệ nên lại có thời cơ ôm đàn hát hò cùng sinh viên.

Từ ký túc xá réo rắt rất nhiều lời tình ca của Phạm Duy như “Nghìn trùng xa cách”, “Biển nhớ” của Trịnh Công đánh như “Như cánh phân phát bay” xuất xắc ca trường đoản cú của Lê Uyên Phương:

“Theo em lượn phố trưa nayĐang còn ngất xỉu ngất cơn sayTheo em bước xuống cơn đauBên ngoài nắng đang lên mau…”

Tôi ưng ý nhất:

Phố núi cao phố núi đầy sươngPhố núi hoa cỏ trời tốt thật buồnAnh khách hàng lạ tăng trưởng đi xuống…

Khuôn viên đại học cây lá xanh rì, cùng với những nhỏ giốc leo lên giảng con đường sao mà lại thơ mộng, tình tứ quá. Nơi đây cũng gợi lại những nỗi lưu giữ về “con mặt đường Duy Tân cây dài bóng mát”.

Nhạc xã hội lại vang vang trên miền đất mới trong những buổi pic-nic, họp mặt, trong dịp quây quần với mọi người trong nhà đón tết giỏi qua đêm không ngủ: “Nối vòng tay lớn”, “Việt nam Việt Nam”, “Đến với quê nhà tôi”, “Đường Việt Nam”, “Việt Nam quê hương ngạo nghễ”, “Huế thành phố sài gòn Hà Nội”, “Xin chọn khu vực này có tác dụng quê hương”.

“Rừng núi giang tay nối lại biển lớn xaTa đi vòng tay bự mãi để nối tô hàMặt đất bao la anh em ta vềGặp nhau mừng như bão cat quay cuồng…”

“Từ nam Quan Cà Mau, tự non cao rừng sâuGặp nhau vì non nước xây cầuNgười bạn teen Việt Nam, trở lại với xóm làngTiếng reo vui rộn trong lòng…”

Từ khuôn viên đại học công ty chúng tôi cất tiếng hát phần nhiều lời ca mới, gọi là “Ngục ca” vị nhạc sĩ Phạm Duy phổ thơ Nguyễn Chí Thiện, để nhớ về những người đang bị tù tội ở quê nhà:

“Một tay em trổ đời xua đuồiMột tay em trổ hận vô bờThê giới ơi ai hoàn toàn có thể ngờĐó là một trong tù nhân tám tuổi…”

“Bao giờ tôi gặp gỡ lại emSẽ nhắc nghe chuyện khoai sắnChuyện yêu đương tâmVì là chuyện cùm chuyện bắnChuyện nhục nhằn vì là bội phản phúc gian manh…”

“Bà tê tuổi sáu mươi rồiMà sao không được phép ngồi bán khoaiCụ cơ tuổi bảy mươi haiMà sao hội họp mệt trườn chẳng thaTự vì tôi quí thiết thaMà sao tội phạm ngục hết ra lại vào…”

Đầu thập niên 1980, cộng đồng người Việt tại Hoa Kỳ dần dần được thành hình. Hai miền nam bộ bắc California nở rộ phần đông sinh hoạt làng hội, văn hoá, đấu tranh.

Năm 1980 làm việc San Jose bao gồm Toán Du ca Hạc Trắng, rồi có Đoàn Du ca San Jose.

Thỉnh thoảng tôi xuống sinh hoạt cùng Du ca San Jose với những anh Trần dũng mạnh Hoà, Ngô Thanh Lập, Hoàng Đoàn, trần Anh Kiệt.

Đây là 1 tập thể văn nghệ mang tính cộng đồng lớn tuyệt nhất trong vùng Vịnh San Francisco, với trên 50 đoàn viên. Các bạn mặc đồng phục áo bà cha nâu và thường góp lời ca, giờ hát trong những sinh hoạt tự biểu tình đến văn nghệ đấu tranh, tự San Jose lên San Francisco, Berkeley.

Một lần có văn nghệ đấu tranh trên San Jose Center for Performing Arts, rộng 100 ca viên của nhị đoàn du ca San Jose và Pomona – anh giữ Văn Lễ làm đoàn trưởng Pomona – đúng theo lại sẽ hát vang đều ca khúc đấu tranh trước bố nghìn khán giả.

Anh Nguyễn Đức Quang, nhỏ chim đầu bầy của du ca nước ta cũng đã các lần đến San Jose hát trong thập niên 1980.

Hải ngoại thời điểm đó bao gồm cặp song ca Việt Dzũng và Nguyệt Ánh cùng với nhạc chống chọi mới, với phần lớn lời ca cho thuyền nhân ganh nạn, cho quê nhà tù đày.

“Gửi về mang lại chị dăm tía sấp vảiChị may áo cưới giỏi chị may áo tang…Con gởi về cho phụ vương một manh áo trắngCha mang một lần lúc ra pháp trường phơi thây…”

“Em vẫn mơ một ngày nàoQuê dấu yêu không còn cộng thù…Bên mái hiên ta ngồi chuyện tròKhoai nướng thơm hương tình ruộng đồngCon thơ ngoan hiền khô ê a tiến công vầnVê en nờ là việt nam kiêu hùng…”

Những năm làm việc trong các trại ghen nạn, tôi lại được cùng chúng ta trẻ đựng tiếng hát vang những ca khúc không còn xa lạ xưa địa điểm vùng trời Đông Á, bên ngoài nước Việt Nam.

Mùa xuân năm 2012, đi chơi Hội đầu năm mới Fairgrounds. Xẹp lều du ca, chạm chán lại một vài người thân quen như anh Trương Xuân Mẫn, Lại Đức Hùng, lý lẽ sư trọng điểm Nguyễn, chị Mây Lan và các khuôn mặt bắt đầu đang đồng ca, tôi lại chứa tiếng hoà bình thường với những bạn:

“Tuổi trẻ công ty chúng tôi đã nghe vào timLời call âm vang từ nghìn xưaTuổi trẻ chúng tôi đã nghe trong timTiếng réo sôi trong đêm giao mùaNày đứng dậy này vùng lênTạo buộc phải kiếp sống new sống mớiĐưa quê nhà thoát vòng ngục tù tùThoát xích xiềng gông cùm nhục ô…”

Anh trưởng đoàn Trương Xuân Mẫn và Nguyên Nhu là hai fan tôi đã tất cả dịp gặp mặt trước đây, đang nghe họ bọn hát trong chương trình nghệ thuật chủ đề “Nhớ về thời sinh viên” bởi vì IRCC tổ chức triển khai ở Foothill College vào ngày xuân 2008.

Hôm đó trên sảnh khấu có fan anh cả Nguyễn Đức Quang cùng Trương Xuân Mẫn, Đồng Thảo, Nguyên Nhu, nai lưng Anh Kiệt.

“Nắng rét cháy da đang về rồiTrên thân người mẫu tôiBão tố buốt xương cũng về rồiCho thêm tàn phaiNàng ở đớn đauTháng năm dài ai oán thiuNàng ước cứu tôiGiữa cơn bệnh đầy vơi…

Giờ còn có nhauGiúp nhau làm sao cho thật nhiềuNgày nào mất nhauSớt phân tách chẳng được đâu.”

“Người đẹp mắt tôi” đây, theo ông Nguyễn Đức quang là quê nhà và tinh thần của người trẻ tuổi Việt phái nam đã biểu thị trong hầu như câu ca một thời vang vang bên trên quê hương:

“Ai từng đi trê tuyến phố Việt NamBước âm thầm và tim nát tanBao lòng tham chất đựng đầyNhững mưu trang bị bạo tàn đang chống lối

Nhưng càng mưa giông càng vươn tớiBước chân hùng còn đi cực kỳ hăngĐi dựng lấy quê nhà nhàGiống da rubi nầy là vua đấu tranh…”

Một nửa gắng kỷ vẫn qua, thương hiệu tuổi của những anh khai sinh trào lưu du ca đã thổi vào trọng tâm hồn người trẻ tinh thần dấn thân xã hội qua đầy đủ lời ca mà lại nay vẫn còn đó nhiều tín đồ thuộc.

Những danh tiếng luôn nối liền với phong trào là Nguyễn Đức Quang, Hoàng Ngọc Tuệ, Bùi Công Thuấn, Trầm Tử Thiêng, Ngô khỏe mạnh Thu, Nguyễn Quyết Thắng, Nguyễn Thiện Cơ, trằn Đình Quân, Giang Châu v.v… không ít người đã từ quăng quật cuộc chơi, nhưng ý thức du ca vẫn còn âm vang và sôi sục trong trái tim thế hệ mai sau:

“Ta như nước dâng, dâng tràn có lúc nào tànĐường dài xỉu ngàn có một trận cười vang vangLê sau bàn chân gông xiềng một thời xa xămĐôi đôi mắt ta rực sáng sủa khua nhịp xích kêu loang xoang…

Máu ta trường đoản cú thành Văn Lang dồn lạiXương domain authority thịt này cha ông miệt màiTừng ngày qua, mỉm cười ngạo nghễ đi trong đau và nhức không nguôiChúng ta thành một đoàn bạn hiên ngangTrên bàn chông hát cười đùa vang vangCòn Việt Nam, triệu con tim này còn triệu khối kiêu hùng.”