Em có hạnh phúc không

Thành chăm chú gỡ từng loại kẹp hoa gài bên trên tóc cô dâu. Biết anh đang lo ngại My càng cụ ý ngọ nguậy. "Yên nào. Ko là anh bắt cóc ngay bây giờ đây. Rồi không chờ được nữa anh bế bổng My lên. Anh đã chờ khoảng thời gian rất ngắn này rộng năm năm rồi, chờ đợi để anh và My được là của nhau. My cũng tận tình không kém. Nhị vợ ông chồng mới cưới trao cho nhau nụ hôn và ngọt ngào trong hộ gia đình nồng ấm. Thành thì thào "Em niềm hạnh phúc không?" "Nhiều lắm anh ạ." "Vì sao nào?" "Vì anh yêu em và em cũng yêu thương anh nhiều lắm."

***

Hơn một năm sau.

Bạn đang xem: Em có hạnh phúc không

Thành với tay mở tủ bếp lấy hộp yến sào cùng lọ đường phèn nấu chè cho vợ. "Sáng ngày người mẹ nấu mang đến My rồi bé ạ" – bà mẹ vợ lên tiếng. "Mấy bây giờ nhà nhỏ ăn được rất nhiều hơn. Dạo bước này nhấn cả việc về làm trời tối con sẽ kiếm được thêm để bồi dưỡng cho My". Yêu mến cả bé đẻ và bé rể nghèn nghẹn, bà vội bước ra nhà ngoài, núm ngăn mình ngoài khóc.

Kê đầu phụ nữ lên gối cao, vừa múc mang lại My từng thìa chè bà vừa cồn viên: "Bệnh của con bs bảo chữa trị được, không di căn. Thế lên con nhé. Bà mẹ thấy thằng Thành thương bà xã chẳng kém gì người ck trong mẩu truyện "Nhật ký kết ung thư" ngươi in cho người mẹ đọc hồi trước đâu". My nhớ lại lần thứ nhất cô đọc câu chuyện đó. Thừa xúc động, cô giữ hộ cho bạn bè trong ban ngành rồi in ra mang bao gồm cả nhà cho chồng và mọi fan đọc. Hôm đó hai đứa vừa ôm đồm nhau, ko nói cùng nhau câu nào. Cô âm thầm lặng lẽ để tập nhật cam kết trên phương diện bàn rồi lên ngủ trước. Mãi mãi Thành new lên và ôm vk thật chặt. Tình dịu dàng thật sự đã có tác dụng xúc đụng và gắn kết hai vợ chồng. Thời điểm đó cô đâu nghĩ câu chuyện lại vận vào mình như bây giờ. Tủi thân, thương chồng và thương các người, cô rã nước mắt. Người mẹ cô vội vàng lau khía cạnh cho con rồi giục cô cố xuống: "Nằm nghỉ ngơi đi con rồi chút nữa uống thuốc bớt đau. Lại sắp tới lúc cơn đau nổi lên rồi đó".

*

Chiều ni My muốn đi ra ngoài. Cả nhà vui lắm. Lần đầu tiên kể từ bỏ ngày nhỏ My mới mong muốn rời khỏi giường. Thành bắt taxi chở My cùng cả bố mẹ của cả hai đứa lên hồ tây ngồi chờ mát. My như vừa về bên từ một chuyến hành trình xa. Cảnh vật gần gụi đấy mà cũng xa xôi vợi. Hôm nay là một ngày không nắng hiếm hoi giữa thời gian đầu hè của thủ đô nóng như chảo lửa. Từ mặt đường Xuân Diệu Thành bế My ngồi lên xe cộ lăn, đẩy cô dọc theo đường kè ven hồ. New đến hồ nhưng mà không khí đã khác hẳn ngoài phố xá nhộn nhịp. Gió lộng thổi mang theo một chút ít không khí mát rét bốc lên từ khía cạnh nước. My thả tầm ánh mắt mặt hồ nước rộng mênh mang. Hiện giờ khoảng bốn giờ chiều mà lại sương mù đã tủ phía xa. Cô chỉ nhìn thấy những căn nhà xây cạnh bên mép nước. Phía đằng sau là một màu trắng đục bao lấy đầy đủ hình khối nhấp nhô, mờ ảo. Mấy cậu choai choai vẫn lặn ngụp thả lưới bắt cá và mò ốc. Hồ nông quá. My có xúc cảm như đang ngồi trước một hồ bơi khổng lồ.

Cách trên đây lâu lắm rồi My đã và đang ngồi ở đây. Hồi đó bao gồm cả Thành và mấy thằng bạn của cô. Cái Mai tiếng đã bé bồng bé bế. Mẫu Thanh, em gái của Thành cũng đã một đứa ngon lành. Hôm đấy dường như My cũng ngồi chỗ này. Không giống mỗi dòng là Thành không che khuất ghế cô như hiện thời mà cả đàn ngồi quây lại hình tròn. Gió hôm này cũng thổi lộng từ hồ nước vào, còn dạn dĩ hơn cả từ bây giờ nữa. Gió ngộ nghĩnh thổi tung làn tóc hỉ nhi của cô. Thành quan sát cô châm bẩm trêu chọc: "A, phát chỉ ra trán dô nhé". "Trán dô thì sao" – cô vênh vác mặt. "Thì yêu thương chứ còn sao nữa" – Thành không nghiêng ngả mặc cô lườm xém má.

My hơi giường mặt. Ngực trái lại ban đầu đau nhức rồi nắng cháy như gồm lửa đốt bên trong. Cô khẽ rên, tay bám dính chắc vào tay chồng. Thành chóng vánh định đẩy xe của cô đi ra địa điểm đỗ taxi. Cô mím môi khẽ đơ áo anh ngơi nghỉ lại, không cho phụ huynh biết. Khía cạnh My tái mét. Phương diện Thành căng như dây đàn. Một dịp sau cơn đau dịu dần. My cười, nói với mẹ chồng: "Mẹ ơi, may là nhỏ chưa cãi bà mẹ câu nào bà bầu nhỉ? ko có hiện giờ ốm bắt mẹ ship hàng thế này thì ngượng lắm". "Cái con nhỏ xíu này, to tướng mà hơn nữa nói lăng nhăng" – bà mẹ đẻ cô nôn nả mắng. Mẹ ông xã cười tươi lên tiếng "Kệ cho bé nó nói bà ạ. Nó cứ khỏe khoắn lên thì nói cái gì cũng được". Cả bốn bố mẹ ra chiều mừng quýnh lắm. Bố ông chồng My vỗ vỗ vào tay ông thông gia: "Con nó đỡ đấy. Tôi cùng với ông làm vại bia cho vui đi".

Thành để mặc cho các cụ ngồi nói chuyện, anh đẩy vk đi dọc bờ hồ, dưới hàng liễu rủ. Biết My thích, anh cố ý đẩy xe pháo cho những lá liễu nhẹ và mảnh đụng vào vai áo cô. My vẫn quen với sự tinh tế của anh, dụi dụi đầu vào từng sóng lá. Các cái lá mảnh khảnh rụng ở bên dưới mặt đất cong cong như các cánh hoàng lan.

"Khổ thân em!" – Thành buột miệng. "Em niềm hạnh phúc lắm" – My vơi nhàng. "Vì chồng em thật hay vời" – My nói khẽ hơn thế nữa khi thấy nét mặt quá bất ngờ của chồng. Nhị đứa dừng dưới gốc cây gì này mà Thành phân vân tên. Từng chùm hoa quà tươi rực rỡ, điểm xuyết bởi những sống hoa màu xanh treo tràn trề khắp những cành cây. Bỗng nhiên nhớ ra bà xã đang mệt không muốn ngẩng đầu lên, anh lùi xe cộ lại một chút cho cô dễ dàng ngắm hoa. Tất cả lẽ từ bây giờ Thành mới ngỡ ngàng trước vẻ đẹp mắt của thoải mái và tự nhiên mà ngày hay anh không nhằm ý. Vạn vật thiên nhiên đẹp là thay mà sao nỡ để My - sản xuất vật đẹp nhất của mình đau buồn như vậy. Anh thầm trách móc. Có lẽ rằng vì chưa biết trách ai. Mải để ý đến vẩn vơ anh hốt nhiên giật mình vì chưng mấy cô bé trẻ nhào ra từ bỏ của bể bơi. Trong khi hôm nay ai cũng tranh thủ xuống đường tận hưởng một ngày nhẹ mát. Mẫu xe đẩy khá rung lên một chút. Thành bực bội. Hình như hiện thời anh lại thấy ghét những cô bé màu mè. "Chắc bọn họ tưởng mình đẹp mắt lắm, xứng đáng ngưỡng một lắm. Chẳng bằng một phần của My" – Mải xót vợ Thành không phân biệt sự con nít trong để ý đến của mình. My thì ngược lại. Cô thấy mấy song trẻ phóng xe văng mạng thì ưa thích lắm. Cô thèm được phóng xe cộ như bay trên đường, thèm cảm giác tự do, thèm được thống trị cơ thể mình.

*

My đã chấm dứt điều trị. Mẫu vẻ chông chênh của người mới bé dậy cũng dần dần hết. Thành vẫn không để cho My làm những gì cả. Thỉnh phảng phất anh vẫn bế My từ nơi nọ đặt ra chỗ kia như một em bé. Anh nâng niu đến nút My đề nghị kêu lên là cô đã đưa lại cân nặng rồi, phải để cho cô tập thao tác nhà để cô còn đi làm việc chứ.

My vẫn xào món rau cơ mà Thành yêu thích trong lúc anh nắn nót cắm phần đông bông hoa ở đầu cuối vào lọ. Vậy là ngày trước tiên đi có tác dụng lại của My đã diễn ra suôn sẻ. Cả hai mừng lắm tuy vậy rồi cũng chẳng ăn được bao nhiêu. Thành đứng đợi. My rửa dọn qua quít rồi cả hai cùng lên phòng. Anh bế cô lên giường, cúi cong người xuống đặt vào môi cô một nụ hôn nồng nóng dài bất tận. Xúc cảm ham ao ước vẫn chưa trở lại hoàn toàn với My nhưng mà cô ao ước được ngay sát gũi ông xã lắm. Sự nồng nhiệt của Thành lan xuống cổ và vai My thì bất thần dừng lại. Anh hẫng người khi chạm vào trong 1 bên ngực xẹp xẹp của My. Cảm giác bất thần làm anh như đông cứng trong giây lát rồi cả người anh như tung ra, mượt nhũn. Anh tự kinh ngạc với bản thân mình vì chưng trong cả thời hạn dài đằng đẵng âu yếm vợ ốm anh không còn nghĩ mang lại chuyện này. Bây giờ, khi bệnh tật đã lùi xa anh mới hẫng hụt. Thành bất chợt nghĩ chắc chắn mình đã khiến cho My ai oán lắm. Anh đặt đầu My gối lên cánh tay bản thân rồi thủ thỉ "Mình từ tốn thôi em nhé. Phải để em hồi phục hoàn toàn đã". My vờ vịt ngủ. Phần nhiều tiếng thở dài của Thành làm cô day dứt. Anh liên tiếp thở dài trong tương đối nhiều đêm sau đó. đầy đủ tiếng thở lâu năm của tối đấy ư? – My cũng thở dài nhưng thay nuốt vào trong, không cho ông xã biết.

Lúc ốm My chỉ mong sao cuộc sống thông thường quay lại. Nhị vợ ông chồng đi làm rồi về nhà nạp năng lượng cơm với nhau. Cô cảm ơn ông trời đã cho mong muốn của cô trở thành hiện thực. Nhưng cuộc sống thường ngày có những bất ngờ mà ta chẳng khi nào lường trước. Cô buồn bã đón nhận sự chăm sóc tận tình của Thành. Trước lúc đi ngủ anh thường xuyên xoa chân, tay mang đến cô, vuốt ve chăm sóc rồi hôn vợ, rồi lại thở nhiều năm khi tưởng cô vẫn ngủ say. Bao gồm đêm Thành mộng mị, ôm chặt My, tương đối thở dồn dập, rồi lại cảm nhận được sự hẫng hụt cùng tỉnh lại.

***

My đi công tác làm việc mấy ngày. Lúc trở về cô thiết lập cho Thành tương đối nhiều quần áo với những vật dụng vặt vãnh. Cô nấu đến anh một bữa ăn rất ngon rồi rủ anh ngồi nói chuyện.

- Sau khi nhỏ anh tất cả thấy em khác không? – My hỏi.

Thành đã ngơ ngác thì cô nói tiếp: " Em thấy mình khác lắm. Ngoài các bước ra em chẳng triệu tập vào vấn đề gì cả. Em chỉ muốn ở một mình. Em chỉ phù hợp sống độc thân".

- có thể chỉ là xúc cảm tạm thời sau một trận nhỏ xíu dài...

- chưa hẳn đâu anh ạ. Mấy hôm vừa rồi em đi công tác làm việc cùng với một chuyên viên từ công ty mẹ sang. Bà ấy nói rằng cũng có rất nhiều người đổi khác như vậy.

Không nên là tạm thời đâu anh ạ.

- Em vẫn nói nhăng nhít gì vậy. Hay là do em đang giận anh.

- ko hề. Em đã cân nhắc kỹ rồi. Cơ sở em đã cần nhân viên cấp dưới cho văn phòng tại Singapore. Chắc rằng mình buộc phải ... Bản thân nên...

Thành vừa lo ngại vừa giận dữ. Anh không đủ can đảm chắc là từ bây giờ mình vẫn thật gọi My. Không gian như sệt quánh thân hai người. Chần chừ mấy tiếng đồng hồ đã trôi qua. Thành gắn bắp:

- Em gồm dám chú ý vào mắt anh và nói rằng việc ra đi làm việc cho em hạnh phúc không? Rằng em không yêu anh nữa không?

- Đừng nắm mà anh. Những chuyện đâu phải lúc nào cũng nói ra đơn giản như vậy được đâu" – Giọng My đứt quãng, nghèn nghẹn.

- Hãy nghe lời anh. Xin em đấy.

Thành ôm chặt rước My, tha thiết, vội vàng gáp, phả khá nóng qua tai cô. Cả hai như say đi. My ôm chặt lấy chồng. Cả hai hòa quyện vào nhau.

Thành cảm thấy nóng nóng bên trên mặt. Mở đôi mắt ra rồi vội vàng nhắm lại, anh ngỡ ngàng bởi những tia nắng chiếu trực diện vào mắt. Anh không thấy My đâu. Một tờ giấy được để hờ dưới mép gối. Ánh sáng xuyên thẳng qua những tán lá phía bên ngoài cửa sổ tạo nên thành đa số hình thù bé dại bé, kỳ lạ, dancing nhót trên nó. Một chiếc chữ nghiêng nghiêng, ngay lập tức ngắn: Đơn xin ly dị. My vẫn ký.

Xem thêm: Lời Bài Hát Vợ Người Ta, Phan Mạnh Quỳnh, Vợ Người Ta (Beat)

- tại sao My lại làm do vậy chứ? Cô ấy không hiểu nhiều anh yêu thương cô ấy ra sao ư? Cô ấy biết rằng anh vẫn ở mặt cô ấy dù ngẫu nhiên chuyện gì xẩy ra cơ mà. – Thành đồ vật vã.

- Em cũng thiếu hiểu biết lắm anh ạ. Chỉ đoán là My không muốn nhìn thấy anh không hạnh phúc khi sống bên chị ấy. – Thanh, em gái Thành rứa suy đoán.

- núm anh phải làm gì bây giờ?

- Em đọc tính giải pháp của chị ấy. Không dễ làm chị ấy quay lại đâu. Có lẽ anh cần bình tĩnh, nhìn nhận và đánh giá lại cảm giác của mình với rất nhiều điều sẽ xảy ra...

*

Nửa năm sau...

- Thành, xem làm hồ sơ này đi. Nghe nói là người nhà đất của trưởng phòng sẽ học ngơi nghỉ nước ngoài, ngủ hè ao ước về trên đây thực tập. – cậu bạn ở phòng làm việc cạnh bên chờ mãi bắt đầu tóm được Thành để chuyển vấn đề mà trưởng phòng giao.

- Cậu chỉ dẫn đi. Tớ bận. – Thành chủng chẳng.

- Trưởng phòng bảo tớ chuyển tận tay cậu. Trao tận tay nhé. Mai cô ấy mang đến đấy.

Thành bực tức lật hồ sơ. Tên: Vo Thi Thu My, sinh viên đại học... Anh không bực bội nữa mà nhìn tấm hình ảnh chăm chú. Tóc dài, khuôn mặt trái xoan. Điều anh không thích là song lông mày tương đối xếch. Bao gồm sao đâu, tương quan gì đâu cơ chứ. Anh phẩy tay rồi cất bộ hồ sơ vào ngăn kéo bàn.

***

Thành ngạc nhiên vì buổi tối qua mình trằn trọc tương đối lâu, mấy lần tỉnh giấc giấc còn lưu giữ đến cái tên Thu My nữa. Thu My cho rất đúng giờ. Khuôn mặt đẹp cơ mà hơi dữ vày đôi lông mi kẻ đậm hơn trong ảnh. Ấn tượng thật tuy thế Thành thất vọng khi cô trình làng là Thu Mỹ chứ không phải Thu My. Cô bé rất nhanh phân biệt sự thay đổi trên nét mặt anh.

Mỹ nhanh nhẹn với sáng dạ hơn Thành tưởng. Cô cầm cố bắt các bước rất nhanh và thỉnh thoảng gửi ra gần như nhận xét đâu ra đấy. Có lẽ rằng lớp trẻ, tốt nhất là những người đi du học hiện nay dạn dĩ với tiến cấp tốc hơn mình rất nhiều – anh suy tư, có tác dụng như mình đã già lắm. "Anh vẫn nghĩ về chị My đấy à?". Thành giật thót mình. "Em biết về anh nhiều hơn anh tưởng đấy. Có thể anh không lưu ý hôm trước tiên em đến doanh nghiệp mình chơi". Cô tiếp lời khi thấy anh vẫn im thinh. "Muốn quên đi một người thì nên nghĩ tới các điểm xấu của fan ấy. Câu hỏi này cũng không quá khó đâu. Em sẽ giúp đỡ anh." Mỹ nháy đôi mắt cười với hôn gió lên tóc Thành trước khi xong xuôi ngày thực tập thứ nhất của mình.

Thành lầm lầm chạy sang phòng bên, ném toẹt tập làm hồ sơ của Mỹ lên khía cạnh bàn. "Cậu muốn làm cái gi với nó thì làm. Tôi không thân yêu liệu trưởng phòng đã nói gì".

Thời gian cách nhau chừng của My với Thành, anh nhận được sự nhiệt tình săn sóc của nhiều cô gái trong đó có Tâm. Trung ương yêu Thành thầm yên ổn từ trước lúc anh cưới My. Chuyện My nhỏ cô cũng biết và lý do vì sao anh đang buồn bực cô cũng biết. Anh càng hờ hững thì trung ương càng nhiệt độ tình, nâng đỡ anh. Cũng đề nghị đến ngay gần hai năm sau khoản thời gian My đi hai người mới gần gũi hơn. Thỉnh thoàng cô kéo anh về căn hộ chung cư cao cấp riêng của mình ăn cơm và ngồi nói chuyện phiếm. Bây giờ là sinh nhật của cô. Sau khi cả nhì nâng ly rượu nho chúc mừng, anh xin chào cô nhằm đi về. Cô nồng thắm ôm cổ anh kéo lại. Thành lâng lâng vày một cảm giác quen trực thuộc ùa về. Chúng ta dìu nhau vào chống trong. Ánh sáng bóng ngủ mờ mờ. Khuôn mặt cô gái trở yêu cầu huyền ảo. Thành đưa tay vuốt má cô rồi thuồn xuống khuôn ngực đầy đặn. Thành thấy xao xuyến kỳ lạ lùng. Anh tiếp tục vuốt má với tóc của cô, cúi gần kề xuống mặt cô thì thầm: "My ơi, My ơi". Cô nàng như đông cứng bạn lại. Sau mấy giây choáng váng cô vùng dậy tát vào phương diện Thành rồi òa khóc nức nở. Thành đơ mình. Anh như bạn mất hồn, lùi dần ra khỏi căn phòng, mồm ngắc ngứ xin lỗi.

Đang ủ dột thì dòng Thanh, em gái anh chạy vào. "Anh Thành, đi đâu nhưng em hotline mãi không nghe đồ vật thế. Em có địa chỉ cửa hàng của My rồi đây này. Chị ấy new chuyển về sài thành đấy. Anh đi ngay lập tức đi." Thành dancing cẫng lên giằng rước tờ địa chỉ. Anh để vé và điện thoại tư vấn điện đến cơ quan liêu báo nghỉ, cấp vã dập sản phẩm khi còn chưa kịp nghe giám đốc nói với theo như quát: "Nếu muốn thay đổi thì để tôi sắp xếp công việc trong văn phòng của bạn trong đó nhé. Đừng vứt đi đâu, nhớ chưa!".

Thành mau lẹ đi như chạy. My sẽ ở tạm thời trong một hotel rất sang trọng trong thành phố trong những khi chờ công ty thuê nhà cho. Anh giơ tay bấm chuông. Chắc rằng My đã nhìn qua con "mắt thần" gắn thêm trên cánh cửa cần hiểu rõ anh đến. Cửa ngõ vẫn không mở. Thành bắt đầu thấy run. Anh đứng chôn chân tại chỗ, ko nghĩ tới sự việc bấm chuông lần nữa. Cửa từ từ bỏ mở ra. My đứng đó, cô thở gấp, ngực phập phồng. Thành như fan kiệt sức. Trước lúc lên đây anh tưởng mình sẽ dấn thân ôm chầm ngay mang My. Giờ đồng hồ anh chỉ biết lặng lẽ âm thầm theo cô vào ngồi trên bộ sa lông êm ái.

My trông không giống trước, bớt đi nhiều vẻ ngây thơ, hay hờn dỗi. Gắng vào chính là vẻ nặng tay của một người lũ bà trường đoản cú lập. Thành ngơ ngẩn trước vẻ bạo dạn mẽ, nội chổ chính giữa của cô. Vẫn chưa ai nói gì. Thành xúc động và lúng túng. My đi vòng qua chiếc bàn đến ngồi cạnh anh làm anh bình tâm lại. Đây là dạng hình cô hay làm trước tê khi hy vọng làm hòa cùng với anh sau một trận cãi vã. Thành ý muốn chảy nước mắt. Anh bế My ngồi bên trên lòng mình. "Về cùng với anh đi em. Anh biết là em sống và thao tác rất ổn cơ mà ở 1 mình cũng buồn. Còn anh thì đơn độc lắm". "Em sống với con em". Thành giật thót mình. My tránh lòng anh, ngồi xuống ghế.

*

"Em lấy ck rồi sao? Anh vẫn chưa ký kết giấy ly dị cơ mà?" "Em xin con". Thành thở ra dịu nhõm. My đứng dậy mở tủ rét mướt rót nước cho Thành. Dáng vẻ My vẫn óng ả. Khuôn mặt cô hồng hào và mang một vẻ nồng nàn, đằm thắm hơn cả hồi xưa. Cô mặc một cái áo bó chẽn. Hai cánh tay thuôn dài, quyến rũ đến nao lòng. Cô ngồi quý phái ghế đối diện, một tay gác lên thành ghế, đôi mắt lúc nhìn anh, lúc chú ý ra khuôn cửa kính rộng bằng cả tường ngăn của căn hộ sang trọng. Dưới đường, dòng fan dài vẫn vội vã đi trong trời sài thành ngập nắng.

- Em niềm hạnh phúc không? – My lag mình vì thắc mắc rất quen.

- Có.

-Vì sao?

- vày em vẫn tìm lại được sự tự tin. Vày em đã bao gồm con và vì chưng em đang không ràng buộc anh, giữ lại anh trong nhức khổ.

Thành đi lịch sự ngồi mặc vai cô. Anh nghẹn ngào trách móc. "Em vẫn nghĩ rằng em đã làm cho đúng à? Em ác lắm. Anh dở hơi và yếu đuối thật tuy thế em phải giúp đỡ anh chứ. Phải cho anh thời hạn chứ". My gỡ Thành ra, kéo tay, đẩy anh nằm gồi đầu lên lòng cô. Bàn tay cô xót xa luồn vào làn tóc anh nay đã có hầu như sợi bạc. "Em thương anh lắm anh ạ. Hồi kia em không được tự tin. Em sợ anh cả đời cứ đau khổ, day xong như vậy". Thành vùng ngồi dậy. Anh hôn như điên ngây ngô vào mặt, vào cổ My. Tay anh cuống cuồng toá khuy áo của cô. Đã ba năm nay anh mong có ngày lại được ôm cô, thơm cả vào mặt ngực lép mà lại anh đang ngu ngốc và thấp thỏm không dám nhìn. Thành không tin vào mắt mình nữa. Cỗ ngực của My vẫn đẹp với đầy đặn như ngày nào. "Thế này là rứa nào hả em?" – giọng Thành run run. My âu yếm nhìn anh, kéo anh liền kề vào ngực cô: "Bên đó người ta hồi sinh ngực sau phẫu thuật giỏi lắm anh ạ". Thành lại ôm và hôn My thật sâu. Anh gạnh vào tai cô thì thầm: "Em có coi hay anh không?". My ko nói gì, xoa sống lưng Thành nhè vơi rồi đan tay vào mái tóc rám nắng của anh.

Thành đưa ra quyết định sẽ chuyển công tác vào tp sài gòn sống cùng với My. "Anh chỉ việc ra đó hai ngày là ngừng em ạ". "Có một trở ngại lớn lắm" – My cười túng hiểm. Thành như đứa trẻ sẽ mải chơi bị tóm gọn dừng lại. Anh chú ý My lo lắng. My không cười cợt nữa. "Em đã xin con trực tiếp của một người lũ ông. Anh có đồng ý được không?". Thành sững bạn như lúc nãy đứng bên phía ngoài chờ My mở cửa. Chỉ trong tầm hơn tiếng đồng hồ đeo tay mà anh đã trải qua bao cảm xúc khác nhau. Sợ đắn đo sẽ còn số đông điều gì nữa xảy ra, anh ôm chặt lấy My: "Anh không để mất em một đợt nữa đâu. Bé đâu em?" "Cô chúng ta cùng văn phòng và công sở em đón bé về đơn vị chơi. Vẫn quay lại bây giờ anh ạ".

Hai fan đang ngồi ôm nhau âu yếm. Bao gồm tiếng chuông. My ra open và một cậu nhỏ bé khoảng hơn nhị tuổi xinh tươi chạy vào. "Mummy, mummy, mẹ, chị em ơi". Chú bé ngước hai con mắt tròn to, lanh lợi nhìn Thành. "Ai đấy? cha đến rồi, bố, bố...". Chú bé lao vào tín đồ Thành. Anh bế bổng lên làm chú giải chí cười cợt như nắc nẻ. Trông nó quen thuộc thật. Thành lật cấp tốc trí nhớ. Đúng rồi, bé My như là cậu bé xíu trong trang thứ nhất của quyển album gia đình mà chị em Thành luôn luôn để trang trọng trong tủ. Thành lag mình, gọi to thương hiệu My: "thế người đàn ông chính là ai?". My cười ma mãnh, góc nhìn lấp lánh. Thành nhìn cô van lơn. "Là ông xã em đấy" – cô nói và dang rộng vòng tay ôm cả hai ba con vào lòng. "Em niềm hạnh phúc trọn vẹn quá" – cô thì thầm.