Chỉ còn đêm nay mai lá kia rơi

Thế là sau cùng cả nhóm ghe tôi cũng đã biết thành giải về trại giam được nhì ngày. Trong khi tôi còn vẫn ngủ li suy bì thì được gọi tên đi làm việc việc. Tôi cảm xúc nhà cửa chao đảo, đất trời nghiêng ngửa khi lẽo đẽo theo thương hiệu chấp pháp. Bước thấp bước cao, tôi đi như người say rượu. Hóa ra sinh hoạt trên ghe tôi thức giấc như sáo dẫu vậy lên bờ tôi lại bị say khu đất dữ dội! với khi vừa quẹo khỏi hiên chạy dài đến phòng thẩm vấn thì tôi thấy anh Hưng được thương hiệu công an dẫn về từ phía ngược lại.

Bạn đang xem: Chỉ còn đêm nay mai lá kia rơi

Đi ngang qua tôi anh len lén nhìn và rung lắc đầu, tay sờ má rồi gầm đầu cúi bước khiến cho tôi chú ý và thấy hình như mặt anh ửng đỏ với hơi sưng hơn thời gian ở bên trên ghe thì phải. Trông anh thất vọng, bóng dáng não năn nỉ tôi thốt nhiên tội nghiệp và thốt nhiên nhớ tới nỗi lo lắng bị thế gian khai là thợ sản phẩm nếu lỡ bị bắt, khi anh từ bỏ nguyện đứng ra sửa trang bị tàu ở trên biển hôm nào, vì điều anh lo ngại mà shop chúng tôi cho là vớ vẩn lại xảy ra hôm nay. Bổ ra anh kinh nghiệm tay nghề hơn đa số gì shop chúng tôi nghĩ nhiều!

Sau khi được lệnh ngồi nơi loại ghế đẩu và khai thương hiệu tuổi, showroom nhà cửa ngừng xuôi thì thương hiệu chấp pháp hốt nhiên bỏ cây cây viết xuống, té người, chễm chện tựa lưng vào thành ghế đặt tại chiếc bàn kê khá xa, ngẩng mặt lên quan sát tôi hỏi giá buốt lùng:


– Tại sao ngươi đốt tiền mậy?

Tôi đơ mình, cái đêm hôm cầu cứu vãn tàu vớt trên biển tháng trước lại hiện rõ mồn một!

… Tiếng bạn kêu la hoan hỉ của tổ trực trên boong thời gian thấy tàu làm tôi thức giấc, lật đật trèo lên. Gió thổi lồng lộng quất mạnh vào mặt khiến cho tôi tỉnh hẳn. Giữa ban đêm mịt mùng, thuyền nhấp nhô trồi lên hụp xuống theo các con sóng to vỗ từng cơn, tôi thấy hình dáng một dòng tàu nhỏ tuổi xíu dựa vào những ánh đèn sáng của nó có tác dụng tôi bộ đội quýnh, hét thằng Danh đứng quanh đó lấy đồ gia dụng đốt lửa có tác dụng hiệu.

Không thọ sau ở bên dưới hầm vật dụng ai đó gửi lên chiếc nồi. Tôi đặt nó lên nóc ca-bin, thằng Huy rước dây cột hai mẫu quai nồi đoạn cột đầu tê của sợi dây vào thanh ngang của ca-bin mang lại gió đừng thổi bay trong những khi tôi hối hận đưa thêm dầu, rồi sợ tàu chạy mất, tôi vội tháo áo của mình quăng vào và nhảy chiếc bôi ga đang cụ trên tay. Vải thâm nhập dầu chạm chán lửa bùng lên cao, cứ vậy tôi bỏ tất cả thứ gì cơ mà thiên hạ gửi cho. Trong black tối, thân trùng khơi gió hú, lửa bập bùng như ánh ma trơi thật kinh rợn. Con tàu kia chắc hẳn rằng đã thấy chúng tôi và giới hạn lại. Nhưng hóng mãi, chúng tôi sốt ruột bởi vì nó không nhúc nhích mà lửa sắp đến tàn, thằng Huy la to:

– Ở dưới chuyển thêm quần áo nữa đi!

Thằng Danh trao tôi một gò đồ của ai vừa chuyền tới, tôi lạng lách vào nồi cơ mà mắt vẫn quan lại sát con tàu. Lửa lại phựt béo lên thời gian cơn gió bạo phổi thổi qua, thốt nhiên một mớ giấy từ trong nồi đột nhiên bay túa lên chầu trời lập lòe như đom đóm vào ánh bập bùng, làm cho sáng cả một vùng biển, thiệt đẹp. Thì ra chính là tiền trong áo quần của ai đó mang theo khi đi!

Nhờ đám cháy này mà bé tàu kia ban đầu chuyển hướng về phía chúng tôi. Mọi người mừng thầm kêu la vang vọng một góc trời. Khi nó đến gần, chúng tôi thấy đó là một chiếc tàu sắt thật to, đèn đuốc sáng sủa choang tỏa nắng và tít trên cao mọi ông tây bà váy nhốn nháo chạy cho tới chạy lui chỉ trỏ xuống ghe lũ tôi. Rồi chúng ta giở một loại xuồng thả rảnh xuống biển. Dưới này các người sung sướng vì chuẩn bị được cứu, ồ ạt leo lên làm phi thuyền tròng trành xém lật mấy lần đến độ thằng Phước “mập” nên lấy tay chặn ngang miệng hầm và hò hét răn đe:

– Đ. M. Thủng thẳng chìm tàu bây giờ!

Nhưng mặc mang lại nó chống cản, tín đồ ta vẫn nạm chen lấn trèo lên. Đột nhiên cái xuồng con bỗng xong xuôi lại ở sườn lưng chừng thiệt lâu. Công ty chúng tôi hồi hộp chờ đón rồi quá nóng lòng, một số lại kêu gào giúp đỡ. Tuy vậy mọi thiết bị vẫn bất tỉnh và bỗng nhiên xuồng bé được kéo ngược trở lên rồi tàu bự từ từ rời xa trước việc ngơ ngác của toàn bộ thuyền nhân. Dịp ánh sáng bé dại dần và tắt hẳn trả lại đại dương bát ngát tăm tối thì nỗi thất vọng, âu sầu tràn tràn ngập con thuyền, những tiếng khóc tỉ ti đâu đó nhảy ra. Xúc cảm bị quăng quật rơi làm tôi ê chề ngồi trệt xuống boong tàu và lúc này chợt thấy lạnh vày ở trần. Tôi mệt mỏi nuốt nước bọt bong bóng mà nghe đắng cả miệng, nghêu ngán chẳng nói phải lời. Ngồi xuống cạnh tôi anh Phượng chua chát thốt: Đ.M, thế giới nó chán đám vượt biên trái phép tụi bản thân rồi!


… Đang liên hồi hồi tưởng, tôi nghe tiếng fan gầm mặt tai mình:

– Đ. M. Sao không trả lời mậy?

Bừng thức giấc cơn mê, tôi thấy thương hiệu chấp pháp đứng sát bên mình hét. Với khi tôi còn chưa kịp mở miệng, hắn sẽ vung tay thoi mạnh tay vào ngực tôi một cái, khiến cho tôi văng ngoài ghế ngã nhào xuống nền nhà, nhức điếng. Đến cơ hội tôi vừa lồm cồm vực lên thì hắn sấn tới xáng đến tôi một bạt tai khiến tôi tá hỏa, khía cạnh nóng rát như bị bỏng. Đoạn hắn trở về bàn, ngóng tôi ngồi lên ghế xong, hắn tra khảo tiếp:

– Chủ tàu của ngươi tên gì, ở đâu mậy? tổ chức triển khai của mày tất cả những ai?

Lúc tôi nói tôi chỉ nên khách nào tất cả biết gì đâu thì hắn gầm gừ:

– mi là khách hàng à? Khách cơ mà lúc sống trên ghe mày lại biết chia tổ, phân công mang lại tổ này nấu ăn, tổ kia tát nước, tổ nọ trực tối canh tàu để cầu cứu mậy?

Tôi nhủ âm thầm trong bụng “à té ra là hai ngày vừa qua, bọn chúng lôi đám đàn bà trẻ em lên hỏi cung trước và biết toàn bộ rồi. Thế mà tôi cứ tưởng bọn chúng thấy lũ tôi mệt bắt buộc cho sinh sống trước khi làm việc chớ!”

Nghĩ vậy tôi bình tĩnh nói rằng tôi làm nuốm chỉ vì chưng sự sống sót mà thôi.

Rồi hắn ban đầu xoay xung quanh chuyện bọn chúng tôi chạm chán tàu đất nước xinh đẹp thái lan rất lâu. Mục đích là muốn tò mò xem tất cả phải thật sự là shop chúng tôi vượt biên hay từ hải ngoại xâm nhập về? Tuy nhiên cách vấn đáp thành thật của tôi lại làm thằng chấp pháp tức tối. Nhận định rằng tôi ngoan vậy cứng đầu, hắn nhào tới đấm, đá với dộng vào mạn sườn tôi mấy loại thật bạo phổi làm tôi ao ước nín thở. Chỉ tới khi tôi bất tỉnh nhân sự ngư gục xuống thì hắn new lôi tôi trả về phòng!

Cửa mở, tôi ôm bụng cách vô như “cái mền rách” với tiến trực tiếp về nơi mình ở nhắm mắt, không nói giờ đồng hồ nào. Chiều hôm ấy anh Phượng thấy tôi khỏe tí chút liền tới hỏi thăm tình hình. Tôi thì thào nói anh nghe buổi hỏi cung hồi sáng, anh trầm ngâm cùng cũng khá lo đến số phận mình. Anh nhướng cặp lông mày nhiều năm ngoằn, rậm ri của anh ý lên lẩm bẩm:

– Đ.M, mấy bà cùng mấy đứa nhỏ tuổi “phun” rất nhiều thứ ra không còn rồi!

Hồ sơ vụ án sau cùng cũng kết thúc và trong thời gian bị giam sống đây, ngày ngày bầy tôi bị chỉ dẫn làm lao động bao quanh trại như trồng bắp cải nồi, trồng rau, tưới rau, trồng dưa hấu mang lại Tết Nguyên Đán sắp tới tới… hay đi xuống căn cứ Đồng trọng điểm lấy gạch thẻ, gạch tư lỗ về xây công an tỉnh.

Trên mặt đường đi bọn tôi được công an áp điệu cho gạnh vào chợ Giồng nhỏ tuổi mua rau xanh trái để “cải thiện” bữa tiệc nhưng lại được các bà bán sản phẩm trong chợ cho không, lúc biết shop chúng tôi là phạm nhân vượt biên, khiến công ty chúng tôi cảm đụng khôn lường, hoặc các ngày đi vác mía cho lò đường khu vực “Hai giếng nước” gần bên Bà Nguyễn Thị Mai Anh; cựu Đệ độc nhất Phu nhân của nước ta Cộng Hòa ngày xưa, thì được bà bé trong tiệm ven con đường mang cho các lon cà phê sữa. Lúc chúng tôi đi bộ lên tới Cầu Quay cùng khi cửa hàng chúng tôi băng ngang vườn hoa Lạc Hồng thì họ lại đèo nhau trên mấy cái Cub đuổi theo, tặng kèm thêm mấy bao thuốc lá nhân vật hoặc Jet bởi cả tình yêu dấu của fan miền Tây sông nước, làm lũ tôi nghẹn ngào cảm động tuy vậy cũng không khỏi tủi thân mang lại cảnh “cá chậu chim lồng” của mình!

*
Minh hoạ: Elvis Bekmanis/Unsplash

Bấy giờ đồng hồ trời đang vào Đông. Từng ngày đám tù cửa hàng chúng tôi bị dẫn đi lao động, tay cái luôn bị cột chặt vào với nhau chỉ bởi sợi dây cước nhưng mà rất nghệ thuật của phương pháp giam giữ lại mà đảm bảo an toàn nếu không biết cách thì không thể nào tháo được. Cứ thế, trong không khí lành giá buốt của buổi sáng mai, công ty chúng tôi bước lầm lũi, teo ro, qua phố phường giữa tiếng nhạc Noel phân phát ra từ quán xá phía hai bên đường để hiểu Chúa lại sắp giáng trần với tâm tư nặng trĩu.


Chiều ngày nhì mươi bốn Tháng Mười 2 năm ấy, dịp lao cồn về ngang qua vườn cửa hoa Lạc Hồng, anh Phượng bẻ vội một cành dương mặt đường đã rũ xuống gần đàn tôi và dấu vào trong áo, cất cách trầm tư giữa dòng bạn đông đúc. Đêm hôm đó, sau buổi cơm về tối anh Phượng mang nhánh dương ra ngồi tỉ mẩn có tác dụng thành “cây thông Giáng Sinh” đặt giữa phòng với treo mấy dòng muỗng ăn cơm bằng nhựa màu đỏ lên nhằm trang trí mang lại cây noel thêm đẹp! Ngoài ra, anh cũng bỏ ra hai ngàn đ mua tứ bẹ nước đá bởi vì trại sản xuất, nhằm trong thau nhôm đựng cơm, nhưng anh vừa xin lao động hành lang cho giữ lại. Anh để nó vào tiếp giáp góc phòng nhằm làm cho không gian thêm rét như bầu không khí của mùa Lễ Giáng Sinh bên cạnh đời!

Tối đến mọi người mang bánh kẹo và quậy một ca bột ngũ cốc to ra đặt quanh cây thông và sau khoản thời gian các bằng hữu Công giáo nguyện cầu xong, lũ chúng tôi ngồi quây quần cùng cả nhà đón Chúa Hài Đồng, mừng Người ra đời cứu chuộc nhân loại. Anh Hảo mở màn, đựng tiếng hát:

– “Đêm Đông mát rượi Chúa ra đời đời, phía bên trong hang đá địa điểm máng lừa. Vào hang Bê-Lem ánh sáng tỏa lan tưng bừng…”

Mọi bạn hát theo anh nhưng mọi người theo xua đuổi một lưu ý đến riêng. Khi bài xích ca vừa xong thì anh Phượng hát tiếp luôn:

– “Mừng ngày Chúa có mặt đời, là mình cùng cầm cố tay tươi cười… Chuông vang vang, chuông vang vang, chuông giáo đường vang lên. Chuông thanh thanh, chuông thanh thanh, chuông noel chạy nhanh… Đêm Noel, tối Noel. Ta hãy cùng vui lên… Jingle Bell, Jingle bell…” 

-“Non-Stop” chơi luôn! – Thằng Bửu vượt phấn khích la lớn.

Cứ vậy mà bầy tôi say sưa hát hết bài bác này sang bài xích khác.

Xem thêm:

– “Con quỳ lạy Chúa vào tù, làm sao để cho con nhanh chóng được về Chúa ơi. Đời con buồn bã đã nhiều…”, thằng Huy nhại lời bạn dạng nhạc “Con quỳ lạy Chúa” của Phạm Duy thời điểm thấy mọi người im lặng.

Cuộc vui kéo dãn dài tới khuya. Bên bên cạnh tiếng chuông đổ ở trong phòng thờ ở đâu đó lanh lảnh vang lên, vọng vào tới tận vào phòng. Rồi bánh kẹo được công ty chúng tôi ăn sạch cùng uống nước đá mà ngỡ như đang uống rượu vang. Buổi “réveillon” chỉ xong khi thằng Hải “dưới” nhớ nhỏ bạn nữ lên tiếng than thở:

– Kỳ này về bị nhỏ “bồ” bỏ là chiếc chắc, vì chưng Noel mà không tồn tại quà cùng cũng ko dẫn nó đi bên thờ!


Nghe vậy anh Hùng; nguyên là người Bắc di cư ở Hố Nai, trung sĩ nhất quân nhân dù mũ đỏ của VNCH – cơ mà mãi cho đến lúc vào đây chúng tôi mới biết, do trên vai trái anh gồm xăm hình một cánh hoa dù đang bung vào gió vô cùng đẹp – thở dài đứng lên về vị trí mình nằm tiếp giáp ở cửa phòng, mồm rên rỉ:

– Đ.M, tao thì chỉ ghi nhớ hai đứa con thôi.

– Nhớ nhỏ hay lưu giữ “đ. Vợ” đấy?

Cả phòng nhảy cười hô hố trước câu cợt của Khanh. Anh Hùng đã nằm gác chân lên cửa, nhổm đầu lên trừng mắt trả đũa:

– mày khéo “suy bụng ta ra bụng người!” Mày vẫn nhớ “đ.” bé T. Vợ mày chớ gì? – Anh vừa nói vừa nhướng song lông ngươi cong vút lên cao làm tôi thấy anh khi ấy y y hệt như tài tử lừng danh Louis de Funès của Pháp thuở nào vậy.

Mọi fan lại cười cợt ầm, thằng Khanh mặt đỏ bừng vì bị bắt trúng tẩy. Chợt cả đám nín bặt vì ko kể lỗ thông gió, thương hiệu Hoàng; cán bộ “đầu đinh” đang đưa mặt chú ý vào, vào khi nhân vật thì cứ nhịp nhịp chân vào góc cửa làm nó rung rinh liên hồi. Thấy vậy thằng Bửu call nhỏ:

– Anh Hùng! Anh Hùng! 

Nhưng anh thì chẳng xem xét gì cả. Anh Phượng điện thoại tư vấn tiếp:

-Hùng “đại bàng!”, Ê, Hùng “đại bàng!”

Bấy giờ hero mới để ý nhìn chúng tôi nhưng đang trễ rồi vày Hoàng “đầu đinh” sẽ lách cách xuất hiện ra. Hắn đứng bên cạnh nói vọng vào, sát bên hắn có một thương hiệu vệ binh của trại giam khía cạnh còn non choẹt với súng AK47 hườm sẵn:

– Chẳng có Chúa như thế nào giáng trần tại đoạn này cứu vớt mấy ông đâu. Đâu thằng nào là Hùng “đại bàng” đâu, ra biểu coi?

Mọi bạn nín thinh, lặng phăng phắc. Thấy không có bất kì ai trả lời, Hoàng “đầu đinh” nổi đóa, gằn giọng mạnh:

– Thằng Hùng “đại bàng” đâu?

Nhận thấy tình thế có vẻ nghiêm trọng cùng nhắm sai trái nên hero đứng dậy cách ra.

– Dạ, thưa cán bộ tôi “nà” Hùng nhưng chưa phải “nà đại bàng ạ.”

– Mày không hẳn là “đại bàng” nhưng mà sao tụi nó lại gọi mi là “đại bàng”?

– Dạ, chúng ta giỡn thôi ạ.

Thằng Hoàng “đầu đinh” đột nhiên rít lên:

– Đêm ni tao cho “đại bàng gãy cánh luôn!”

Lời vừa ngừng hắn ngay tắp lự nhào tới và đấm dạn dĩ hai chiếc vào mặt hero làm anh xiểng niểng, đoạn hắn xông vào phòng ráng “cây thông” giật lên quăng xuống nền xi-măng và luôn thể chân đá luôn cả thau nước đá làm cho nước chảy lênh láng trước khi đóng cửa bỏ đi. Sự việc xẩy ra quá bất ngờ, ko kể dự liệu của anh ấy em, có tác dụng mọi bạn chưng hửng rồi ai nấy cũng đông đảo ái ngại ngùng lúc thấy được mặt hero sưng vù. Anh bao bọc lấy mặt một đổi thật lâu, thốt nhiên cất tiếng chì chiết:

– Đ.M, tôi có “đại bàng” khi “lào” đâu mà các ông bảo nà đại bàng mang lại “ló” tấn công tôi?

Anh Phượng đặt chân vào gần, vỗ vai nhân vật phân bua:

– cho tớ xin lỗi. Thường xuyên trong tầy chỉ tất cả “đại bàng” mới nằm ngay gần cửa buộc phải tớ chơi với cậu thế thôi ai ngờ thằng này sao bỗng nhiên đêm ni “hung” quá! Đ.M, ông bà bản thân bảo “tù thêm tội” là thế!

Tuy không tồn tại được một cái “happy ending” như hy vọng đợi tuy nhiên dù sao thì bầy tôi cũng đã được đón Chúa tối đó và gồm một mùa lễ giáng sinh nhớ đời mà lại dẫu trong hoàn cảnh nào cửa hàng chúng tôi cũng luôn hướng về Đấng linh nghiệm của mình.