A tú hiệp khách hành

Palatino Linotype Segoe UI Robolớn Roboto lớn Condensed Patrichồng H& Noticia Text Times New Roman Verdamãng cầu Tahoma Arial

Trong quần hùng, ai đã ngơi nghỉ đảo hai ba chục năm các si điên loạn võ thuật bên trên đồ vật giải, thấy vách đá bị tàn phá đều rất đau lòng. Có người từ bỏ oán thù trách nát, tự than thở, hối hận hận tại vì sao ko sớm xào luộc mang một phần. Trên thuyền tất cả người đập đầu mong muốn tự sát, gồm bạn trường đoản cú đấm ngực thình thình. Còn những người dân mới cho, nghĩ về mang lại cthị xã tồn tại trsinh sống về quê tiệm thì phần hoan hỉ nặng trĩu rộng phần luyến nhớ tiếc.

Bạn đang xem: A tú hiệp khách hành

Nhìn Hiệp Khách Đảo mỗi một khi một xa, Thạch Phá Thiên bỗng dưng lưu giữ ra một cthị trấn, sườn lưng toát các giọt mồ hôi ướt sũng, dậm chân la lớn: “Hỏng rồi… Hỏng rồi… Gia gia, hôm… hôm nay là… mồng mấy tháng mấy rồi?”

Bạch Tự Tại cũng lag bản thân la hoảng: “Ttránh ơi!” Chậu sự râu lão không ngớt rung động, đính bắp: “Ta không… ko biết… hôm… hôm nay là… ngày mấy tháng… mấy…”

Đinh Bất Tứ ngồi ở 1 góc thuyền, hỏi: “Cái gì mà lại ngày mấy tháng mấy?”

Thạch Phá Thiên hỏi: “Tứ đọng gia gia! Gia gia có lưu giữ không? Chúng ta mang đến Hiệp Khách Đảo sẽ từng nào ngày rồi?”

Đinc Bất Tứ đọng đáp: “Một trăm ngày cũng rất được, nhưng nhì trăm ngày cũng vậy. Ai mà lại lưu giữ được?”

Thạch Phá Thiên lo ngại mang đến muốn khóc. Csản phẩm trở lại hỏi Cao Tam nương tử: “Chúng ta cho tới đảo nhằm ngày mồng tám tháng chạp. Hôm nay đã là tháng mấy rồi?”

Cao Tam nương tử bnóng đốt tay tính nhđộ ẩm rồi đáp: “Chúng ta làm việc trên hòn đảo vẫn một trăm mười lăm ngày. Hôm nay nếu không phải mùng năm mon tư, vậy nên mùng sáu tháng tư rồi.”

Thạch Phá Thiên cùng Bạch Tự Tại đồng tkhô hanh la hoảng: “Tháng bốn rồi sao?”

Cao Tao nương tử nói: “Dĩ nhiên là mon tư rồi!”

Bạch Tự Tại đnóng ngực, gào lên: “Khổ quá! Khổ quá!”

Đinh Bất Tđọng cười ha hả nói: “Hay quá! Hay quá!”

Thạch Phá Thiên khó chịu nói: “Tứ đọng gia gia! Bà bà đã nói, nếu như mang đến mồng tám tháng bố ko thấy Bạch gia gia trlàm việc về thì người sẽ nhảy đầm xuống biển khơi trầm mình. Ông… ông lại cười được ư? Cả A Tú… A Tú cũng đã nói là khiêu vũ xuống biển…”

Bạch Tự Tại ngờ ngạc nói: “Bà ta nói mùng tám tháng bố nhảy xuống hải dương, nhưng hôm… hôm nay vẫn là tháng tư…”

Thạch Phá Thiên vừa khóc vừa nói: “Đúng thế! Phải… nên làm sao bây giờ?”

Đinch Bất Tứ tức giận nói: “Mùng tám mon tía Tiểu Thúy nhảy đầm xuống biển lớn, từ bây giờ đang chết được nhị mươi mấy ngày rồi, còn khiến cho gì nữa? Tính khí đàn bà khôn xiết cương cứng cường, đã nói là mùng tám tháng bố nhảy xuống biển thì mùng bảy cũng ko nhảy, mùng chín cũng ko dancing, đúng mùng tám là mùng tám. Lão chó già Bạch Tự Tại kia! Sao ngươi ko về sớm hơn một chút? Con mẹ nó!”

Bạch Tự Tại không ngớt đấm ngực kêu la: “Đúng lắm! Ta là lão khốn! Ta là lão tặc!”

Đinh Bất Tứ đọng lại thóa mạ: “Còn loại thằng Chó Lộn Giống bị tiêu diệt đâm chết chém nhẹm này nữa! Sao ko về sớm hơn một chút?”

Thạch Phá Thiên khóc lóc: “Là lỗi của cháu! Cháu thiệt là xứng đáng chết!”

Đột nhiên có một giọng thiếu nữ nhân lanh lhình họa cất lên: “Sử Tiểu Thúy sống thì tốt nhưng chết cũng ko có gì, có tương quan gì đến ngươi? Tại sao lại mắng fan ta.”

Người nói câu kia chính là bà lão bịt khía cạnh bọn họ Mai. Đinc Bất Tứ đọng vừa nghe thấy tức khắc không dám mắng nữa, mà lại cứ đọng nhâm nhẩm mãi ko xong xuôi.

Bạch Tự Tại lại trách Thạch Phá Thiên: “Ngươi đang biết bà bà thuộc A Tú đến mùng tám mon ba là dancing xuống biển lớn, sao ko nói với ta sớm? Thằng lỏi này hồ nước thiết bị quá, ta… ta chỉ hy vọng bẻ gãy cổ ngươi.” Thạch Phá Thiên vì vượt đau lòng, chẳng bi thương ôm đồm lại lão nữa, cđọng để lão ân oán trách rưới tha hồ.

Lúc bấy giờ gió Nam thổi to gan lớn mật, thuyền giương cả bố lá buồm, vượt biển lớn rất mau. Bạch Tự Tại cđọng điên điên khùng khùng la mắng Thạch Phá Thiên, Đinc Bất Tứ đọng lại mồm năm mồm mười đấu khẩu với Bạch Tự Tại. Mấy lần hai lão toan hễ thủ võ thuật, nhưng được người di cùng thuyền ngăn uống cản rồi khuim giải.

* * *

Đến chiều tối ngày vật dụng bố, thuyền đã được gần cho bờ Nam Hải, quần hùng phấn kích reo hò vẻ vang. Hai mắt Bạch Tự Tại trợn ngược lên, đăm đăm ngó làn sóng biếc nlỗi nhằm tra cứu thi hài của Sử bà bà cùng A Tú.

Thuyền mỗi khi một vào ngay gần bờ, Thạch Phá Thiên chuyển mắt nhìn ra xa đã thấy khung chình ảnh bên trên bờ vẫn nhỏng thời gian mình tránh đi, hàng cây trên bãi biển vẫn còn đấy trơ kia. Sườn núi bên đề nghị lồi ra phía bên ngoài hải dương, vị trí nhô ra gồm tía cây dừa, trông tựa như bố tín đồ nhỏ tí hon nhưng cao nghêu.

Thạch Phá Thiên nhớ lại bốn mon trước bản thân rời ra khỏi vị trí trên đây, Sử bà bà thuộc A Tú đứng bên trên bờ đại dương tiễn chân. Hôm ni con trai an toàn trsinh hoạt về, nhưng sư phú với A Tú đang chôn vào bụng cá, thi thể cũng không thể nữa. Bất giác nhị mặt hàng lệ tầm tã nhỏng mưa, làm cặp đôi mắt con trai mờ đi.

Con thuyền vẫn thường xuyên tiến vào bờ, tự nhiên gồm giờ la từ vách núi vọng lại. Mọi bạn ngẩng đầu chú ý lên, thấy nhị nhẵn fan một xám một White tự sườn núi nhảy xuống hải dương.

Thạch Phá Thiên nhìn thấy được rõ hai fan kia chính là Sử bà bà thuộc A Tú. Cmặt hàng vừa kinh hãi vừa vui vẻ, thật không thể nói không còn. Trong thời điểm thúc bách nngu cân nặng treo đầu gai tóc, đại trượng phu ko kịp nghĩ xem tại sao đến thời điểm này hai bạn vẫn không chết, giật ngay lập tức một tấm ván thuyền lạng lách về phía nhì bạn nhảy đầm xuống, rồi co chân lại, vận hết nội lực toàn thân xucẳng chân, nhảy đầm thật mạnh về vùng trước. Người chàng vọt đi như tên bắn.

Lúc cánh mày râu sống Hiệp Khách Đảo đã học tập được những môn võ công rất là cừ khôi trên vách đá, hôm nay một chiếc ném một chiếc đẩy đều áp dụng hầu như môn kia. Cmặt hàng vọt người đi một chiếc chỉ còn giải pháp tấm ván từng vài ba thước, tức thời đá hất chân trái lại sau, fan tiến thêm 1 bước trên không, đạp được lên tnóng ván đó. Nói ra thì chậm rì rì, tuy nhiên hành động thì nkhô giòn vô cùng

Lúc chân Đấng mày râu đặt trên ván thuyền thì A Tú cũng rơi xuống không tính, quý ông gấp đưa tay trái ra ôm được ngang lưng đàn bà. Hai người đang nặng lại thêm đà khiêu vũ tự trên xuống, nhì chân Thạch Phá Thiên chìm hẳn xuống phương diện nước. Cmặt hàng lại thấy Sử bà bà sẽ rớt xuống mặt tay phải, mau lẹ vung hữu ctận hưởng ra chụp được lưng bà, thi triển công tích Ngân Yên Chiếu Bạch Mã học được bên trên vách đá, mượn đà để vận mức độ ném ra. Thân hình Sử bà bà cất cánh thẳng ra chiếc thuyền xung quanh đại dương. Mọi bạn trong thuyền to giờ hoan hô.

Bạch Tự Tại cùng Đinch Bất Tđọng đang ttinh quái nhau vọt lại đầu thuyền từ bỏ trước, thấy Sử bà bà bay cho tới chỗ, cả nhì thuộc giơ tay ra đón. Bạch Tự Tại quát tháo lên: “Tránh ra!” rồi pngóng tả ctận hưởng đánh Đinc Bất Tđọng. Lão Đinh do dự không muốn rút ít tay lại, không ngờ thiếu phụ nhân che khía cạnh vung tay tấn công mạnh mẽ một chiếc, mẹo nhỏ siêu kỳ lạ. Nghe một giờ bõm, Đinc Bất Tđọng chớp nhoáng rớt xuống hải dương.

Lúc này Bạch Tự Tại đang đón được Sử bà bà. Không ngờ bà bay đến chỗ nhưng mà dư lực của Thiên Phá Thiên chưa không còn, làm cho Bạch Tự Tại đứng không vững vàng bắt buộc lùi lại một bước. “Rắc” một giờ, hai chân lão đạp xuống ván thuyền mạnh thừa, sàn thuyền thủng một lỗ mập. Lão ngồi phịch xuống cơ mà tay vẫn ôm Sử bà bà vào lòng, không chịu đựng buông ra.

Hiện giờ Thạch Phá Thiên ôm A Tú, vịn vào tnóng ván thuyền bập bềnh xung quanh nước, đợi đến bên thuyền rồi dancing vọt lên.

May mà Đinc Bất Tđọng biết tập bơi, lão vừa bơi vừa chửi bới om sòm. Thủy thủ trên thuyền liệng dây xuống kéo lão lên. Mọi tín đồ mồm năm miệng mười, bát nháo cả lên. Đinh Bất Tđọng người ướt át, đứng thộn phương diện ra chú ý bạn nữ nhân che khía cạnh. Đột nhiên lão la lên: “Ngươi… ngươi chưa phải là muội muội của nàng! Ngươi đó là nàng… chắc chắn rằng là thanh nữ rồi!”

Nữ nhân bít mặt chỉ mỉm cười hững hờ, lạnh nhạt đáp: “Ngươi thiệt là mạnh khỏe, trước khía cạnh ta còn định ôm lấy Sử Tiểu Thúy.”

Đinh Bất Tứ đọng la lên: “Muội… Chính là muội! Muội vẫn đẩy ta! Chiêu Phi Lai Kỳ Phong này, mọi dương gian chỉ bao gồm một mình muội biết mà thôi.”

Nữ nhân cơ nói: “Ngươi biết vậy là được rồi.” Mụ gửi tay gỡ tnóng khăn uống che khía cạnh nhằm lộ hầu như vệt nhnạp năng lượng nheo, tuy nhiên làn da siêu trắng. Chỉ có fan nghỉ ngơi trong nhẵn về tối lâu ngày ko thấy ánh phương diện ttránh new white đến như vậy.

Đinh Bất Tứ đọng gọi: “Văn uống Hinh! Văn uống Hinh! Quả nhiên là muội… Tại sao thời điểm chạm chán ta, muội lại nói là đang chết rồi?”

Nữ nhân bít khía cạnh chúng ta Mai, tên gọi là Vnạp năng lượng Hinh. Mụ là người tình những năm trước của Đinc Bất Tứ, nhì fan vẫn sinh được một đứa phụ nữ thương hiệu là Mai Pmùi hương Cô. Nhưng Đinh Bất Tứ lại ham mê Sử Tiểu Thúy, bỏ rơi Mai Văn Hinh. Vụ này xẩy ra vẫn mấy chục năm, bất ngờ đến lúc này hai bạn lại trùng phùng.

Mai Văn uống Hinh gửi tay trái ra kéo tai Đinc Bất Tứ, rít lên the thé: “Ngươi chỉ mong ta chết mau chóng, càng sớm ngươi càng hoan hỉ. Có đúng cụ không?”

Đinch Bất Tđọng hại quánh không dám giãy giụa, cười buồn bã nói: “Buông ta ra! Tại phía trên còn có những vị anh hùng, làm điều đó gồm gì là rất đẹp mặt đâu?”

Mai Vnạp năng lượng Hinch nói: “Ta cứ mặc kệ ngươi xấu phương diện. Pmùi hương Cô của ta đâu, trả lại đến ta!”

Đinch Bất Tứ đọng nói: “Muội buông tay ra mau! Long đảo chúa sẽ biết được nó nghỉ ngơi Khô Thảo Lĩnh trên núi Hùng Nhĩ. Chúng ta mang lại này mà tra cứu nó.”

Mai Văn uống Hinh nói: “Tìm được nhỏ rồi, ta mới buông tha mang lại ngươi. Nếu không tìm kiếm thấy nó, ta cần xẻo đứt cả hai tai ngươi!”

Hai tín đồ còn sẽ cãi cự, thuyền đã áp mạn vào bờ. Vợ ông chồng Thạch Thanh thuộc đàn Bạch Vạn Kiếm, Thành Tự Học ngơi nghỉ phái Tuyết Sơn ra đón. Mọi tín đồ thấy Bạch Tự Tại cùng Thạch Phá Thiên không nguy hiểm trngơi nghỉ về, Sử bà bà thuộc A Tú gieo mình xuống biển lớn cũng được cứu vớt thoát, ai nấy vui vẻ khôn xiết. Chỉ tất cả cha người Thành Tự Học, Tề Tự Miễn, Lương Tự Tiến là trong tâm địa thất vọng, nhưng mà ngoại hình cũng đề nghị trả bộ vui lòng, đặt chân vào nói lời chúc tụng.

Hết thảy hero hảo hán trên thuyền phần nhiều chỉ ước ao trở thành mũi thương hiệu để bay về đơn vị mang lại nhanh chóng, vừa đặt chân lên đất liền là giải tán đi không còn. Bốn tín đồ Phạm Nhất Phi, Lữ Chính Bình, Phong Lương với Cao Tam nương tử cũng cáo biệt Thạch Phá Thiên, trsống về Liêu Đông.

Bạch Vạn Kiếm nói: “Gia gia! Má má đã nói, cho mồng tám tháng tía mà không thấy gia gia trsống về thì tín đồ khiêu vũ xuống đại dương tự tận. Hôm ni và đúng là mồng tám, hài nhi đang để ý dự phòng, không ngờ má má đùng một cái xuất thủ điểm huyệt hài nhi, phải ko cản được. Tạ ơn ttránh phật! Nếu gia gia trngơi nghỉ về chỉ muộn hơn nửa tiếng là ko được gặp má má nữa rồi.”

Bạch Tự Tại ngạc nhiên hỏi: “Ngươi nói chiếc gì? Hôm nay bắt đầu là mùng tám tháng bố ư?”

Bạch Vạn Kiếm đáp: “Đúng cố. Hôm nay đó là mùng tám.”

Bạch Tự Tại lại hỏi: “Mùng tám tháng tía thật ư?”

Bạch Vạn Kiếm đồng ý đáp: “Đúng là mùng tám tháng ba.”

Bạch Tự Tại gãi đầu nói: “Chúng ta đến Hiệp Khách Đảo vào ngày mồng tám mon chạp, rồi ở đó hơn một trăm ngày. Sao bây giờ bắt đầu là mùng tám mon ba?”

Bạch Vạn Kiếm nói: “Gia gia quên rồi ư? Năm ni nhuận mon hai, gồm nhì mon nhì.”

Bạch Vạn Kiếm vừa nói câu này, Bạch Tự Tại thấu hiểu mau lẹ. Lão ôm chầm mang Thạch Phá Thiên mà lại nói: “Hảo đái tử! Sao ngươi không nói sớm? Ha ha! Nhuận mon hai! Có nhì mon hai thật là hay!”

Thạch Phá Thiên hỏi: “Nhuận tháng hai là gì? Tại sao lại sở hữu đến nhị tháng hai?”

Bạch Tự Tại mỉm mỉm cười nói: “Mặc kệ nó, bao gồm nhị tháng hngười nào cũng được, bố tháng hngười nào cũng giỏi. Miễn là bà bà ko chết thì dù là một trăm mon hngười nào cũng không vấn đề gì.” Mọi tín đồ nghe lão nói phần đa cười cợt ồ cả lên.

Bạch Tự Tại xoay đầu chú ý lại rồi hỏi: “Úi chà, lão tặc Đinch Bất Tứ chuồn đi đâu mất rồi?”

Sử bà bà mỉm mỉm cười nói: “Lão để chổ chính giữa cho hắn có tác dụng chi? Mai Văn uống Hinh kéo tai hắn, bắt gửi đi tìm kiếm phụ nữ của mình là Mai Pmùi hương Cô rồi.”

Ba chữ Mai Phương Cô vừa thoát ra khỏi miệng Sử bà bà, Thạch Tkhô nóng cùng Mẫn Nhu chuyển đổi sắc đẹp mặt, đồng thanh hao hỏi: “Bà bà nói là Mai Phương thơm Cô ư? Họ gửi nhau đi đâu để tìm kiếm cô ấy?”

Sử bà bà đáp: “Vừa rồi sinh sống bên trên thuyền, ta nghe mụ chúng ta Mai nói là chúng ta đi cho Khô Thảo Lĩnh, núi Hùng Nhĩ, nhằm tìm đàn bà là Mai Phương thơm Cô.”

Mẫn Nhu run run lên tiếng: “Tạ ơn trời đất! Cuối cùng… sau cuối cũng hiểu rằng thông tin về cô nàng này rồi! Sư ca! Chúng ta… chúng ta cũng cho đó chứ?”

Thạch Thanh chấp nhận đáp: “Đúng cố kỉnh.” Hai fan ngay thức thì ngỏ lời từ giã đàn Bạch Tự Tại.

Bạch Tự Tại la lên: “Đang thời điểm náo nhiệt tưng bừng, hạnh phúc núm này, những vị đề xuất sinh hoạt lại đây ít nhất là mười ngày nửa mon, không một ai được đi đâu.”

Thạch Thanh khô nói: “Bạch lão gia bao gồm khu vực chưa chắc chắn. Mai Pmùi hương Cô là người đại thù giết con của vk chồng tại hạ. Vợ chồng tại hạ bôn tẩu giang hồ nước, tra cứu thị mọi nơi mười tám trong năm này mà không tồn tại chút ít dắt mối nào. Hôm nay đã hay tin, cần nhanh đi ngay lập tức, nếu đủng đỉnh một bước thì e rằng nhỏ một thể nhân tê lại trốn đi mất.”

Bạch Tự Tại vỗ đùi la lên: “Con cô gái tặc này đã giết chết con trai các ngươi ư? Có lý nào cố gắng được? Nếu vậy thì đề nghị bắt thị phân thây làm cho muôn đoạn. Việc của những ngươi cũng chính là Việc của ta. Đi đi, họ thuộc đi không còn. Thạch lão đệ! Con đàn bà tặc này được lão tặc Đinh Bất Tứ hộ vệ, lão thái bà Mai Văn Hinch lại sở hữu công lao Mai Hoa Quyền gia truyền khôn cùng lợi hại. Lão đệ nên đưa mấy tín đồ đi hỗ trợ bắt đầu chắc hẳn rằng trả được mọt thù này.”

Bạch Tự Tại được trùng phùng Sử bà bà cùng A Tú, lại vừa bay bắt buộc tai kiếp, đề nghị lão sẽ vui vẻ cực kì. Hiện giờ bất kể ai nhờ vào lão làm bất kể vấn đề gì, lão cũng chấp nhận tức thì. Thạch Tkhô cứng, Mẫn Nhu cũng nghĩ đến Mai Phương Cô tất cả Đinch Bất Tđọng cùng Mai Văn Kkhô giòn nghỉ ngơi bên bảo vệ, mối thù này thiệt cực nhọc nhưng mà trả được. Bạch Tự Tại Chịu ra tay viện trợ, chính là điều nhưng mà nhì bạn mong mỏi khôn cùng.

Chưởng trọn môn Thượng Thanh Quán là Thiên Hư đạo nhân đi trên thuyền không giống, không về tới đây. Vợ chồng Thạch Tkhô nóng nhanh chóng phục thù, ko nén lòng hóng lão được, mau lẹ khởi thủy. Thạch Phá Thiên cũng đi theo phần lớn người.

Xem thêm:

* * *

Chưa mang lại một ngày, phần lớn tín đồ đang lên tới mức núi Hùng Nhĩ. Quả núi này chu vi rộng lớn cho vài ba trăm dặm, không có bất kì ai biết Khô Thảo Lĩnh sinh sống chỗ nào. Đoàn bạn search kiếm mấy ngày cũng chẳng thấy đâu.

Bạch Tự Tại nóng tính ko dằn lòng được nữa, xoay ra mắng Thạch Thanh: “Thạch lão đệ! Huyền Tố Song Kiếm lão đệ nổi tiếng sống Giang Nam. Võ công của vợ ông chồng lão đệ tuy còn kém ta, tuy thế cũng chưa phải hạng tầm thường. Thế nhưng gồm người con cũng ko giữ nổi, nhằm cho người ta giết mất ư? Nữ tặc tê gồm hằn thù gì cơ mà thịt con của ngươi?”

Thạch Tkhô giòn thở ra một hơi rồi nói: “Vụ này là chi phí oan nghiệp cphía trường đoản cú đời trước. Trong thời điểm này tại hạ cũng trù trừ đề xuất bước đầu kể từ đâu.”

Mẫn Nhu đùng một cái lên tiếng: “Sư ca… Phải chăng sư ca gắng ý dẫn hồ hết bạn đi lạc đường? Nếu sư ca ko thực tâm mong thịt thị để báo thù mang đến Kiên nhi thì muội… thì muội…” Bà nói đến phía trên, nước đôi mắt ràn rụa chảy xuống ướt cả ngực áo.

Bạch Tự Tại bỡ ngỡ hỏi: “Sao ngươi lại không muốn giết thịt nhỏ bạn nữ tặc? Úi chà! Hỏng bét! Lão đệ! Chắc là nữ giới tặc này đẹp nhất lắm. Lão đệ vẫn dây dính với thị bắt buộc không?”

Thạch Thanh khô đỏ phương diện lên nói: “Bạch lão gia chớ trêu chọc tập trên hạ nữa.”

Bạch Tự Tại mở to mắt lên quan sát Thạch Tkhô nóng một dịp rồi nói: “Nhất định là nlỗi thế! Con bạn nữ tặc tê nổi dạ ghen tuông tuông, cần mới hạ độc thủ sát hại người con của Mẫn cô bé hiệp.” Bạch Tự Tại nhận xét việc của chính bản thân mình thì rất đỗi hồ đồ, nhưng suy đân oán bài toán của tín đồ thì lại khôn cùng hữu hiệu. Thạch Tkhô hanh nghứa hẹn họng ngần ngừ nói sao được nữa.

Mẫn Nhu đáp hộ: “Bạch lão gia! Cũng không phải là Tkhô cứng ca có tâm ý gì, chỉ vì… chỉ bởi vì cô nàng họ Mai kia trường đoản cú ý tương bốn, rồi từ bỏ ganh tuông gửi sang thù hận, giận lây cả mang lại thằng nhỏ của tại hạ, thằng con… thằng bé tội nghiệp của trên hạ…”

Thạch Phá Thiên đột nhiên la lên một tiếng: “Ttách ơi!”, vẻ phương diện hết sức kỳ dị. Csản phẩm lại cất giờ đồng hồ hỏi: “Tại sao… tại sao lại nghỉ ngơi đây?” Rồi con trai con quay bạn chạy ào ào lên một quả núi mặt tay trái. Thì ra đột nhiên phái mạnh nhận biết bản thân rất gần gũi trái núi này từng cội cây, từng ngọn cỏ. Đó là vị trí con trai sẽ sinh sống hồi thơ dại, tuy vậy xưa kia nam nhi hay đi tự phía bên đó núi, cần hôm nay new phân biệt.

Lúc này khinc công chàng đang đi tới nấc khác người, chớp mắt sẽ lên tới đỉnh núi, băng qua khu rừng rồi cho một gian công ty cỏ. Bỗng nghe giờ chó sủa rầm lên, một nhỏ chó quà trường đoản cú trong nhà chạy ra, chồm lên vai Thạch Phá Thiên.

Thạch Phá Thiên không ngừng mở rộng tay ôm lấy nó, mừng quýnh điện thoại tư vấn rối rít: “A Hoàng! A Hoàng! Ngươi về nhà rồi ư? Má má của ta đâu?” Rồi nam giới Khủng tiếng gọi: “Má má! Má Má!” Trong công ty gồm tía bạn chạy ra. Đi thân là một trong chị em nhân cực kì không đẹp, chính là mẫu mã thân Thạch Phá Thiên. Hai người phía 2 bên là Đinch Bất Tđọng và Mai Vnạp năng lượng Hinh.

Thạch Phá Thiên hoan hỉ la lên: “Má má!” Csản phẩm ôm nhỏ A Hoàng, chạy đến trước mặt mụ cơ.

Mụ thờ ơ nói: “Ngươi đi đâu?”

Thạch Phá Thiên đáp: “Con… con…”

Bỗng nghe thanh âm Mẫn Nhu ngơi nghỉ vùng phía đằng sau đựng lên: “Mai Pmùi hương Cô! Ngươi thoa mặt hóa trang, tưởng giấu được ta ư? Dù ngươi gồm trốn đi thuộc ttránh cuối khu đất, ta… ta…”

Thạch Phá Thiên cả gớm, khiêu vũ rời sang 1 bên, ấp úng: “Thạch phu nhân… Phu nhân… thừa nhận lầm rồi. Bà này là chị em của cháu, chứ đọng không phải là kẻ thù đã giết mổ bé phu nhân đâu.”

Thạch Tkhô nóng quá bất ngờ hỏi: “Người này là người mẹ của ngươi ư?”

Thạch Phá Thiên nói: “Đúng thế! Cháu sinh hoạt chung với má má từ bỏ thusinh hoạt nhỏ dại. Chỉ vì… chỉ bởi hôm đó con cháu không thấy má má đâu nữa, chờ mấy hôm không thấy má má trsống về, bèn xuống núi đi kiếm má má, càng đi càng lạc xa băn khoăn đường về, cả nhỏ A Hoàng cũng không thấy. Thạch trang chúa xem, đây chưa hẳn là A Hoàng giỏi sao?” Csản phẩm ôm con A Hoàng, thiết tha chăm sóc nó.

Thạch Tkhô hanh quay trở lại chú ý mụ lũ bà thiếu thẩm mỹ nói: “Pmùi hương Cô, ngươi đã có bé của chính bản thân mình rồi, sao năm xưa còn ngay cạnh hại nhỏ của ta?” Tuy các giọng nói của ông yên tâm, tuy thế hầu như bạn hồ hết nghe thấy trong số ấy chứa đựng nỗi bi quan khổ cực kì.

Mụ bầy bà rất xấu kia đó là Mai Pmùi hương Cô. Mụ mỉm cười hờ hững, mục quang quẻ tràn đầy ân oán hận, nói: “Ta mong muốn giết ai thì ta thịt. Ngươi… làm những gì được ta?”

Thạch Phá Thiên nói: “Má má! Má má đang gần kề hại bé của Thạch trang chúa và Thạch phu nhân thiệt ư? Sao… sao lại nhỏng thế?”

Mai Phương Cô vẫn cười cợt hờ hững nói: “Ta mong giết thịt ai thì cđọng thịt, buộc phải gì cần giải thích?”

Mẫn Nhu đủng đỉnh rút ít ngôi trường tìm ra, nói với Thạch Thanh: “Sư ca! Muội cũng ko có tác dụng khó huynh, huynh đứng qua 1 bên đi. Giả tỉ muội ko làm thịt được cô ấy, cũng không buộc phải huynh ra tay trợ giúp.” Thạch Tkhô giòn chau mi lại, thần nhan sắc khôn cùng khổ não.

Bạch Tự Tại nói: “Đinh Lão Tứ! Chúng ta nói trước đến ngươi hay! Vợ ck ngươi ao ước khoan thai thì đứng xung quanh, thì bọn họ cũng chỉ đứng xem hai người đụng thủ. Nếu nhì ngươi nhưng ra tay viện trợ đứa con gái bảo bối của các ngươi, thì chớ bao gồm trách nát chúng ta. Thạch lão đệ mời vk ck ta lên núi Hùng Nhĩ này chưa hẳn là giúp thấy chiến đấu náo nhiệt cơ mà thôi.”

Đinc Bất Tứ thấy địch thủ đông tín đồ, xem xét một ít rồi nói: “Được rồi! Nói lời yêu cầu giữ rước lời, bọn họ gần như không xuất thủ. Vậy mặt những ngươi bao gồm bà xã chồng Thạch trang chúa, mặt ta có nhì bà mẹ nhỏ nó. Mỗi bên đầy đủ một nam giới một thiếu phụ, tỉ đấu cho phân win bại là xong xuôi.” Lão vẫn thuộc Thạch Phá Thiên động thủ mấy lần, hiểu ra võ thuật nam giới cao hơn nữa vk ông xã Thạch Thanh khô những. Mai Pmùi hương Cô tất cả đàn ông trợ lực, nhất định không Chịu đựng thua.

Mẫn Nhu đưa góc nhìn Thạch Phá Thiên nói: “Tiểu huynh đệ! Tiểu huynh đệ không thích mang lại họ phục thù ư?”

Thạch Phá Thiên đính thêm bắp: “Cháu… Cháu… Thạch phu nhân… Cháu…” Đột nhiên đàn ông quỳ nhì gối xuống, nói tiếp: “Cháu khấu đầu van lơn Thạch phu nhân. Phu nhân là bạn cực tốt trên đời, xin chớ cạnh bên sợ má má của con cháu.” Cmặt hàng nói kết thúc, dập đầu xuống đất phát ra phần nhiều giờ đồng hồ binh binc.

Mai Phương thơm Cô mập giờ quát: “Cẩu Tạp Chủng! Đứng dậy! Ai bảo ngươi năn uống nỉ bé nhân tiện nhân đó?”

Mẫn Nhu tự dưng đụng trung ương hỏi: “Tại sao ngươi lại Gọi nó nlỗi vậy? Nó… nó liệu có phải là con ruột của ngươi không? Hay là… Hay là…” Rồi bà trở lại hỏi Thạch Thanh: “Sư ca! Tướng mạo đái huynh đệ này tương tự Ngọc nhi nhỏng đúc. Phải chăng Tkhô giòn ca thuộc Mai tè thỏng đã sinh ra nó?” Bà phiên bản tính ôn nhu, tuy gặp mặt cừu địch cơ mà khẩu ca vẫn nữ tính.

Thạch Tkhô giòn cấp phủ nhận nói: “Không phải! Không phải! Làm gì tất cả cthị trấn đó?”

Bạch Tự Tại mỉm cười ha hả nói: “Thạch lão đệ! Nếu đúng rứa, thì không cần thiết phải chối hận tự nữa! Dĩ nhiên là lão đệ thuộc thị sẽ sinh ra thằng nhỏ tuổi này, còn nếu không nạm thì gồm ai lại kêu bé của mình là Chó Lộn Giống bao giờ? Chắc là Mai cô nương này hận ngươi lắm mới Gọi con như thế.”

Mẫn Nhu khom tín đồ, đặt thanh hao kiếm xuống đất rồi nói: “Chúc mừng gia đình những vị tía bạn sum vầy. Ta… ta đi đây.” Bà nói ngừng, tảo lưng thư thả chứa bước.

Thạch Thanh khô băn khoăn lo lắng, chụp mang tay vợ, tức giận nói: “Sư muội! Nếu sư muội đem lòng ngờ vực ta, thì nhằm ta từ bỏ tay giết thịt bị tiêu diệt bé nhân tiện nhân này để minh chứng tấm lòng ngay thật.”

Mẫn Nhu cười khổ nói: “Tiểu huynh đệ này chẳng gần như giống hệt Ngọc nhi, ngoài ra như là Tkhô cứng ca nữa.”

Thạch Tkhô nóng chống kiếm bước ra, vung tay một cái nhằm mục đích Mai Phương Cô đâm tới. Ngờ đâu Mai Phương Cô lại không né tránh, ưỡn ngực ra đón rước. Ai cũng thấy yếu kiếm này sắp đến đâm thủng ngực mụ. Thạch Phá Thiên giơ ngón tay ra búng đánh choang một giờ, thanh khô ngôi trường kiếm của Thạch Thanh khô gãy làm hai đoạn.

Mai Phương Cô ntại một nụ cười thê thảm nói: “Được lắm! Thạch Tkhô giòn, ngươi nhất thiết muốn làm thịt ta, tất cả nên tuyệt không?”

Thạch Thanh khô nói: “Không sai! Pmùi hương Cô! Ta mong nói rõ cùng với ngươi một đợt tiếp nhữa, kiếp này trong tim Thạch mỗ chỉ có 1 mình Mẫn Nhu mà thôi. Cả đời Thạch Tkhô cứng này chưa từng tất cả một chị em nhân thiết bị hai làm sao. Ngươi cơ mà lấy lòng yêu dấu ta, thì chỉ hại ta mà thôi. Câu này ta đang nói cùng với ngươi hai mươi năm về trước, hiện giờ vẫn nói y nguyên ổn như thế.” Nói sắp tới đây, giọng ông hòa hoãn lại, nói tiếp: “Phương Cô! Con của ngươi đang khôn phệ rồi. Vị đái huynh đệ này ruột gan ngay thẳng, võ công giỏi diệu, chỉ mấy năm nữa là danh tiếng lừng lẫy giang hồ, thành nhân đồ gia dụng số một số nhì trong võ lâm. Vậy gia gia của chính nó là ai? Sao ngươi không nói rõ mang đến nó biết?”

Thạch Phá Thiên vội nói: “Đúng thế! Má má! Gia gia hài nhi là ai? Hài nhi… chúng ta thương hiệu gì? Má má mau nói mang đến hài nhi biết. Sao má má lại Gọi hài nhi là Cẩu Tạp Chủng?”

Mai Phương Cô nói hết sức thê thảm: “Gia gia ngươi là ai, mọi người đời chỉ có một mình ta biết.” Mụ con quay sang nói với Thạch Thanh: “Thạch Thanh! Ta sẽ biết trong trái tim ngươi chỉ tất cả 1 mình Mẫn Nhu. Năm xưa ta từ bỏ diệt dung mạo của bản thân mình là chính vì thế.”

Thạch Tkhô hanh khẽ hỏi: “Ngươi trường đoản cú hủy dung mạo của bản thân ư? Sao lại bắt buộc từ chuốc khổ vào thân nhỏng thế?”

Mai Phương Cô hỏi: “Trước tê, dung mạo của ta đối với Mẫn Nhu thì ai đẹp mắt hơn?”

Thạch Tkhô giòn đưa tay rứa tay bà xã, phân vân một dịp rồi nói: “Hai mươi năm ngoái, ngươi là người đẹp tuyệt vời nhất vào võ lâm. Vợ của ta dung mạo Tuy ko xấu, nhưng mà không bởi ngươi.”

Mai Phương Cô mỉm cười, hắng giọng một tiếng. Đinc Bất Tứ đọng nói: “Đúng thế! Thằng lỏi Thạch Thanh hao kia! Ngươi thật là đần nnơi bắt đầu. Ngươi đang biết Phương Cô dung mạo xinh đẹp không ai bì kịp, mà lại sao lại ko mếm mộ nó?”

Thạch Thanh hao ko đáp. Ông cụ tay vk càng chặt hơn, tựa như sợ hãi bà lại giận dữ loại bỏ.

Mai Phương thơm Cô lại hỏi: “Trước cơ, võ thuật của ta so với Mẫn Nhu thì ai cao hơn?”

Thạch Thanh nói: “Ngươi vẫn tất cả môn võ gia truyền là Mai Hoa Quyền, lại học thêm được nhiều đồ vật võ thuật kỳ quái ác.”

Đinh Bất Tứ tức giận ngắt lời: “Sao lại nói là kỳ quái? Đó là đầy đủ công tích cơ mà Đinc Tứ Gia ở trong nhà ngươi lấy làm khoái chí. Ngươi là người kiến thức và kỹ năng hạn hẹp hòi, chần chừ đưa ra không còn, thấy con lạc đà lại kêu là nhỏ ngựa bị gù sườn lưng.”

Thạch Thanh hao nói: “Đúng thế! Võ công của cô ấy kiêm thông nhị bên chúng ta Đinch, bọn họ Mai, ưa thích các môn thi thoảng thấy bên trên đời. Ngày ấy vk của ta còn không được chân truyền về kiếm thuật của Thượng Tkhô cứng Quán, tất nhiên kém nhẹm ngươi siêu xa.”

Mai Phương Cô lại hỏi: “Còn về văn học tập, thì giữa ta với Mẫn Nhu ai hơn?”

Thạch Thanh khô đáp: “Ngươi biết cả có tác dụng thơ có tác dụng từ bỏ. Vợ ông xã ta biết chữ chẳng được từng nào, ví cùng với ngươi cầm cố làm sao được?”

Trong lòng Thạch Phá Thiên hết sức ngạc nhiên. Csản phẩm tự hỏi: “Thì ra má má ta vnạp năng lượng võ toàn tài. Thế mà lại sao bạn không dạy dỗ cho nhỏ một chút nào?”

Mai Pmùi hương Cô mỉm cười lãnh đạm nói: “Xem ra về đa số cthị xã kyên chỉ, thêu tvào hùa, nấu ăn nướng, chắc chắn ta không bởi cô em công ty họ Mẫn rồi.”

Thạch Tkhô cứng vẫn lắc đầu nói: “Vợ của ta băn khoăn thêu ta tòng may vá, trong cả chiên trứng con gà cũng không ngon, làm thế nào bằng được 2 tay khôn khéo của ngươi?”

Mai Pmùi hương Cô phệ giờ nói: “Vậy mà sao hễ ngươi thấy mặt ta là lãnh đạm, không niềm phần khởi được cho tới nửa phần? Còn Khi ngươi chạm mặt cô sư muội chúng ta Mẫn kia lại sở hữu nói bao gồm cười? Tại sao? Tại sao lại thế?” Mụ kể tới đây tiếng nói run lên, ra vẻ khích cồn cực kỳ. Khuôn phương diện mụ căng cứng nhỏng bị tê liệt, da thịt hoàn toàn không rung đụng.

Thạch Thanh nói chậm chạp rãi: “Mai cô nương! Ta cũng không tự hiểu rõ. Bất luận về môn gì, cô nương cũng xuất sắc rộng Mẫn Nhu của ta. Chẳng rất nhiều cô tốt rộng vk ta, hơn nữa xuất sắc hơn hết ta nữa. Mỗi Khi ta với cô ở chung một chỗ đông đảo trường đoản cú cảm giác kém nhẹm cỏi, cần thiết như thế nào sánh được với cô.”

Mai Phương Cô ngơ ngẩn xuất thần một lúc, đùng một phát la lên một giờ rồi chạy vào vào tòa nhà tnhãi ranh. Mai Vnạp năng lượng Hinch cùng Đinc Bất Tđọng cũng chạy vào theo.

Mẫn Nhu tựa đầu vào ngực Thạch Thanh, dịu dàng êm ả nói: “Sư ca! Số mạng Mai cô nương cực kì khổ sở. Tuy cô ta vẫn giết con tiểu muội, nhưng tè muội… tè muội đối với cô ta còn niềm phần khởi rộng nhiều. Tiểu muội hiểu rõ, trong thâm tâm đại ca cơ hội nào cũng chỉ bao gồm 1 mình đái muội cơ mà thôi. Chúng ta đi thôi! Mối thù này sẽ không đề xuất trả nữa.”

Thạch Tkhô cứng kinh ngạc hỏi: “Mối thù này không trả nữa ư?”

Mẫn Nhu nói một cách đau khổ: “Dù bao gồm làm thịt Mai cô nương, thì Kiên nhi của bọn họ cũng thiết yếu sống lại được.”

Bỗng nghe giờ Đinc Bất Tđọng la hoảng: “Phương thơm nhi! Sao ngươi lại quyên sinh như vậy? Ta yêu cầu thí mạng cùng với gã chúng ta Thạch tê.”

Bọn Thạch Thanh hồ hết giật bản thân gớm hãi, nhìn lại thấy Mai Văn Hinc ôm Phương thơm Cô chạy từ bỏ trong nhà ra. Tay áo phía trái Phương thơm Cô trễ xuống để lộ làn da White ngọc, bên trên cánh tay mụ vẫn còn đó một chnóng hồng. Đó là lốt thủ cung sa của bạn xử đàn bà.

Mai Văn uống Hinc lanh lhình họa thét lên: “Pmùi hương Cô duy trì bản thân băng tkhô hanh ngọc khiết, đến nay vẫn còn là xử phái nữ. Vậy thằng lỏi Cẩu Tạp Chủng cơ chưa hẳn là nó hiện ra.”

Mọi tín đồ để ý chú ý Thạch Phá Thiên, trong tâm địa người nào cũng tràn đầy nghi hoặc: “Mai Phương thơm Cô còn là một xử thanh nữ, tất nhiên không hẳn là chủng loại thân của Thạch Phá Thiên. Vậy chủng loại thân đàn ông là ai? Phụ thân phái mạnh là ai? Tại sao Mai Phương thơm Cô lại tự dấn là chủng loại thân của chàng?”

Thạch Tkhô giòn thuộc Mẫn Nhu nghĩ về bụng: “Chẳng lẽ ngày kia Pmùi hương Cô sẽ bắt Kiên nhi cướp đi cơ mà ko sợ hãi mạng nó? sau đây cô ta bao gồm gửi cho xác chết một đứa bé dại, phương diện mũi tiết giết bè bạn nhầy, mặc áo xống của Kiên nhi, nhưng bao gồm thiệt là Kiên nhi không? Nếu tè huynh đệ này không hẳn là Kiên nhi, thì sao bà ta lại kêu nó là Cẩu Tạp Chủng? Sao nó lại tương tự Ngọc nhi cho thế?”

Dĩ nhiên Thạch Phá Thiên hết sức sợ hãi. Chàng ngay tức thì miệng hỏi: “Gia gia ta là ai? Má má ta là ai? Ta là ai?”

Mai Phương thơm Cô sẽ trầm mình. Những câu hỏi đó, chẳng ai rất có thể trả lời thế đến bà ta.